Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Nguong

Từ khi 360 liên tục khìn khìn thì mình cũng ko còn hứng thú với việc viết blog. Hay có lẽ vì lười và vì những suy nghĩ của mình đã trở nên quá phức tạp ko dễ dàng để cởi mở. Ko còn ở tuổi 20 đầy bỡ ngỡ và lắm mơ mộng, mình càng ngày càng thực dụng và ko dễ bị mắc lừa. Bỗng nhiên cảm thấy đã có nhiều thứ mất đi, cả niềm vui lẫn nổi buồn. Bây giờ, mình có thể tự bảo vệ mình, giữ cho cuộc sống luôn trong tầm kiểm soát, ko quá nhiều u buồn, cũng ko quá vui mà mất cảnh giác. Một cuộc sống luôn canh cánh lúc nào cũng cảnh giác. Để rồi trái tim cũng chẳng còn rung động, yêu cứ là yêu vì sống là phải yêu, chứ không còn si mê ngốc dại như thời teen nữa.


Ôi, mình là 1 người lớn hoàn toàn. Vậy mà vẫn muốn nuối tiếc chút mộng mơ của tuổi tím _ dù chẳng biết dùng sự "nhí nhảnh" ấy bỏ vào đâu cho vừa vặn với tâm hồn này.


Mình đang đứng trước 1 cánh cửa mà chưa bao giờ biết bên kia là thế giới như thế nào. Vừa bị sự tò mò lôi cuốn, vì run lên vì sợ hãi... lỡ như bên kia là thế giới đen tối thì sao. Rồi muốn quay lưng bỏ chạy cho sự hèn nhát chiến thắng chỉ để bấu víu vào chút bình an tự mình tạo ra. Cánh cửa ấy đang rộng mở, nhưng mình vẫn chưa thể biết được bên kia chứa dựng những gì. Nhưng rồi ai cũng phải 1 lần bước qua cái ngưỡng cửa ấy, để tiến lên phía trước, để thấy rõ ý nghĩa của cuộc đời mình. Mình đã ko còn là con rối nên cũng chẳng mong mỏi biến thành con chim mãi trong lồng không cất nổi mình mà bay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét