Thứ Hai, 27 tháng 11, 2006

mot ngay nhu moi ngay

Một ngày cũng bình thường diễn ra ở một nơi bé nhỏ trên trái đất này, xãy đến với một người chẳng có gì nổi trội hơn bất cứ ai. Ăn_ngủ_học và không làm gì cả. Cũng trên chuyến xe buýt gần cuối tẻ nhạt, đưa người này, đón người kia... và tôi ở trên ấy, đi từ tỉnh lẻ xuôi về thành phố. Những dòng suy nghĩ chạy qua lại trong đầu tôi không ngừng như cảnh vật bị giật lùi lại phía sau. Tôi nghĩ nhiều về quá khứ như một người già lẫn thẫn quên việc mình vừa làm, nghĩ về tương lai như một đứa trẻ chờ bố về chở đi chơi mỗi chiều, nghĩ về hiện tại_ chuyến đi xe buýt như một thế giới thu nhỏ mà vị quốc vương là bác tài.


Tôi viết ra những gì mình đáng hãnh diện và những điều mặc cảm luôn đè nặng lên chính mình: ko đẹp, ko giàu, ko cao, ko đáng yêu, ko ngọt ngào, ko hấp dẫn, ko vui vẻ, ko hòa đồng, ko học giỏi, ko giỏi ngoại ngữ, ko giỏi giao tiếp, n thứ ko .... nhưng tôi có một gia đình hạnh phúc với cha mẹ và hai đứa em trai rất thương yêu mình, tôi lại có một người con trai hết mực chiều chuộng, tôi có cuộc sống ko giàu có như những gì tôi cần đều có thể xem là đủ, tôi có những người bạn thân để chia sẻ, tôi là bờ vai để các bạn tìm đến khi buồn, tôi là sự kiêu hãnh của gia đình, tôi là cô chủ nhỏ được mọi người mỉm cười khi mua hàng, ...


Một câu thật dài cho những gì có và ko có được, bàn tay có hai mặt thế thì cuộc đời cũng đâu thể hoàn mỹ chấp nhận nó mình sẽ vui hơn sống tích cực hơn đấy bé chuột.