Thứ Hai, 7 tháng 5, 2007

nhu canh vat bay




Bạn Chuột nhà ta tất nhiên ko phải là fan ruột của nhạc sĩ Trịnh và cũng chả có máu me ca hát chi rứa. Cánh vạt bay của Miss Mouse chỉ đơn giản là một cánh hoa "lan cò" (là nick name tự biên tự diễn), loài hoa này cũng mang nhiều cái lạ lùng khiến người hay suy tư phải đau đầu. Nào là sáng nở tối tàn,là những cánh mỏng tanh +thân gầy guột, là trắng tinh khôi, là dáng cất cánh bay của một nàng cò, là loài lan không cần tưới tắm (từ chuyên môn của tớ), là mùi hương phảng phất...Và chắc chắn 100% là hàng để nghía ko ăn được (vì dạo này tớ hay thèm ăn linh tinh nhìn đâu trên blog cũng sặc mùi bếp núc).

À, cánh vạt bay cũng có lí do của nó, tối qua mình xem "The day after tomorrow" lần thứ 1+ (dù hơi bị lạc hậu nhưng mình vẫn lạc quan mà khoe 1xíu). Lâu rồi mới xem 1bộ phim 1cách nghiêm túc như thế. Trong cái lạnh của kỉ băng hà, vậy mà vẫn tồn tại những nhóm lửa như bằng chứng của sự sống của loài người. Ngọn lửa bé nhỏ ấy không tắt đi là bởi nó được sinh ra từ nền văn minh của nhân loại (nghĩa đen là 1thư viện nhóc sách), từ tình cha con, từ tình bạn, từ tình yêu, từ tấm lòng của người lương y, từ sự ăn năn sấm hối, từ niềm say mê khoa học, từ sự dũng cảm hi sinh cho nhân loại, từ sự lạc quan ...Một bộ phim ko có kẻ ác_người thiện,ko có luôn những bi kịch, chỉ có những con người khát khao vượt lên số phận để nhận lấy tình yêu thương. Mỗi tính cách của mỗi nhân vật hư cấu vốn là 1góc khuất đâu đó trong chính bản thân ta, như lời nhắc nhở : hãy sống mỗi ngày như là ngày cuối cùng của cuộc đời. Xem phim để thấy rằng cuộc đời không chỉ cần có tiền bạc và danh vọng mà điều quan trọng nhất luôn luôn là tình yêu thương. Nhìn lại 1/4 cuộc đời mà mình đã qua lại thấy mình đã chạy nước rút trong cuộc đua đường trường chăng? Ngựa non háu đá, ông bà ta nói ko phải vì vô duyên cớ mà vì bản chất của tuổi ko là trẻ con chẳng là người lớn vốn dĩ mang nhiều lỗi lầm như thế. Càng qua đi tuổi dí dỏm ấy, người ta lại càng mong mình trẻ mãi để có cơ hội dám sai lầm dám sửa chữa và luôn được tha thứ. Vượt qua 1chặng đường, mình đang tiến vào ngưỡng cửa mới, bên cạnh bao nỗi thất vọng, tổn thương, đau lòng là những niềm vui ngày càng hiếm hoi hơn.

Chẳng có sự giải thoát cho người ko biết đấu tranh cả, cô bé ngốc à!