Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Dinh Tan An_Ben The

Miên man...


Bỗng nhiên chợt giật mình nhận ra bấy lâu nay mình đã quên mình cũng có "quê"_1 vùng thôn quê ẩn mình sau màu xanh của cây, của dòng sông mát lành. Vậy mà bấy lâu vẫn vô tư bảo tớ thèm được có "quê" 1 chốn để về lại như các bạn. Sâu thẳm trong miền ký ức ấy có bao nhiêu là thứ kỉ niệm mộc mạc, hồn nhiên.


Nhớ...


Dai dứt về ngày xưa quá. Hồi ấy, mình tầm 5-6 tuổi gì đấy, theo ông nội về quê chơi chẳng nghĩ suy gì cả, chỉ biết "quê" ông là 1 vùng đất xanh um những cây : trên bờ thì mía, lúa, chôm chôm, nhãn, và cô số cây đầy lá khi ấy mình cũng chẳng biết là cây chi. Dưới nước thì mênh mang lục bình, quê tớ có con sông lớn chảy ngang qua mà. Còn có cả bến nước, đình làng với những cây to (cây đa chăng?). Mà trẻ con thì chỉ thích thứ gì có thể ăn được nào có quan tâm mấy đến những cây to chảng ấy. Có chăng thì vì nó cao quá, to quá, khi ngước nhìn thì cũng mỏi cả cổ, chỏng cả đầu xuống đất. Khi ấy, nghe đâu nhà nội thuộc loại điền chủ, hội đồng gì ấy nên ngôi nhà cũng thuộc dạng hoành tráng nhất sớm. Nhà 5 gian, ngói đỏ, cột kèo làm từ gỗ đen mun cứng như đá, nền gạch tàu bóng mượt. Bên hông nhà lại còn có cả 1 ao, hình như ngày xưa có 1 cầu tõm ở đó thì phải.


Mông lung...


Hình ảnh làng quê trù phú, mát mẻ vẫn man mác trong ký ức của mình. Chẳng thể nhớ rõ, nhưng vẫn cảm thấy thân thương lắm. Đôi khi lại thêm thắt vào những mảng đã mất. Để rồi bức tranh tuổi thơ ấy trở nên thật lộng lẫy, trong sáng. Và mình thèm được 1 lần kiểm chứng lại xem có bao nhiêu % sai lệch. Rồi chuyến đi ấp ủ ấy cũng thực hiện được. Mặc dù trong lòng còn ngổn ngang bao ưu tư.


Lại nhớ...


Sân đình trong miền ký ức của mình sao mà thật cổ kính, rêu phong và huyền bí với cánh cổng làm bằng gạch xưa, cao vời vợi và quấn quanh người đầy dây leo. Xung quanh đình là 1 rừng cây cao to vài ba người ôm mới xuể và không khí âm u, có từng tia nắng rơi nhẹ như những sợi tơ trời. Mình thích nhất là những cái cổng đình bị cây đề quấn quanh tạo thành những hình thù chạm trổ kỳ quái.


Nhưng...


Sự thật thì đã gần 20 năm trôi qua. Cảnh xưa cũng không còn. Mà nếu có còn chăng nữa thì biết đâu quê hương trong miền kí ức của mình sau bao lần bị tô vẽ quá tay đã trở nên xa lạ với hiện thực?. Đành chấp nhận với những gì thuộc về quê mình đang có. Để rồi tự hỏi mình? Có chăng khi ai hỏi mi quê ở đâu? quê mi ra thế nào? thì mình lại không kể về những gì mình đã tưởng tượng trong 20 năm kia chứ chẳng phải là sự thật sờ sờ ra đấy?. Vì mình đã quá quen với miền quê trong kí ức ấy hơn là vùng đất có tên, có tọa độ hẳn hòi này.


Dù sao thì chuyến đi ngày chủ nhật ấy cũng mang cho mình cảm giác thanh thản. Cũng chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác ấy. Hình như trong lòng mình đã thôi mâu thuẫn giữa quá khứ và hiện tại.


DSC00238 by you.


Cổng trước đình Tân An_đã bị tô vẽ sặc sỡ.


DSC00232 by you.


Cổng sau đình Tân An vẫn còn giữ được chút mộc mạc.


DSC00233 by you.


Hoang tàn và xiêu vẹo


DSC00263 edit by you.


Cánh đồng lúa tuổi xuân thì.


DSC00252 by you.


Những chiếc lu sành_sản phẩm của làng nghề gốm truyền thống ở Tân An.


DSC00251 by you.


Một chiếc lu mệp ú bị nứt toét


DSC00253 by you.


Mỏi chân


DSC00257 edit by you.


Vãng khách lu bu



DSC00246 by you.


Hàng rào lu sành ngăn cách giữa lò lu và con đường phía trước.


hinh nen by you.


Và tớ ưng nhất tấm hình này: Phút trầm mạc bên lò gạch hoang vắng.



The end

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét