Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2006

September 01, 2006

"Thất bại là mẹ của thành công" biết là vậy như thật ra thì đôi khi ta phải là mẹ hay bà ngoại, cụ , kị ... của nó mới mong tạm gọi là thành công. Cho nên người xưa bảo "Gừng càng già càng cay " là thế đấy.


Mấy hôm nay lu bu với những công việc gì dâu mình đã bỏ quên blog này cho cỏ dại mọc um tùm (hình tượng thế cho vui thui chứ làm sao có cỏ mọc được trong CPU?). Hôm nay thì lối cũ ta về. sẵn post mấy cáii hình lên cho pà con xem và tâm sự về những ngày vừa qua của tui 1 chút.


 Cách đây 1tuần mình bị té đến giờ vẫn đứng ngồi không yên . Chiện này kể ra chắc pà con cười rụng răng we'. Thú thiệt là thứ 5 tuần rùi tui đi Diamond Plaza nhân dịp kỉ niệm 6năm thành lập nó có mời 1 số diễn viên, người mẫu đến ký tên tặng quà lưu niệm ... và tui lo mãi mê ngắm chàng Bình Minh đến nỗi té "ông hai mê" đến bi giờ chưa hết. Cái xương cụt cứ hành hạ tui hoài, nhất là mỗi là hắt xì hơi là bắt đầu nghe nhói đau...hix hix. Có người bảo không ngờ trên đời này lại có ngừi háu sắc như vậy! Có phải oan uổng cho tui quá hông nè trời, tui chỉ thực hành môn Mỹ học thui mừ chứ có háu cái gì đâu...Mà háu thì cũng có sao đâu, thời buổi nam nữ bình quyền thì chiện háu này háu nọ cũng phải nửa cân tám lạng chứ, đúng hông ?