Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2007

tinh yeu




Không phải tơ trời, không phải sương mai
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng ... chợt tím ...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...
ĐỖ TRUNG QUÂN
-----o0o----

Đã bao lần em tự hỏi em đang tìm kiếm gì trên đường đời tấp nập này :danh vọng, địa vị, tiền bạc, học thức,tình cảm...hay 1 người để yêu và được yêu, hay tất cả? Em chưa có nghề nghiệp ổn định, chưa chơi đã để trói chân vào cuộc đời 1ai đó, tiền bạc còn phụ thuộc gia đình, em chỉ vừa biết thế nào là tự học sau những ngày tháng dài ngồi hết trường này sang giảng đường khác,...sau cánh cửa cuộc đời chỉ in vài bước chân em. Em chưa phải là 1 người am hiểu mọi ngõ ngách cuộc đời, để có những nhận định sâu sắc, những phán xét cho bất cứ ai_cái gì. Em ko đủ can đảm để thoát khỏi vòng tay quá đỗi mềm mại của gia đình. Em ko đủ tình yêu cho người em yêu để đi đến hôn nhân chính chắn... Em hoang mang, ngỡ ngàng trong cuộc cách mạng chuyển từ cô bé thành cô gái. Nhưng em vẫn chưa thôi mơ mộng về 1 tình yêu chân chính của hai trái tim cùng nhịp đập. Đã bao lần em nghĩ em yêu anh, yêu ko chỉ bằng một tình yêu. Tình yêu ko được chia ở bất cứ thì nào, ko đủ ở một số ít, cũng ko bao la mênh mông vô định chẳng điểm giới hạn để rồi chóng vánh qua đi. Em yêu anh hơn những gì em thể hiện, mặc dù em ko trìu mến hay đỏng đảnh như bao người con gái khác, nhưng đôi lúc em lại quá mong lung xa vời với những dự định ấp ủ chưa thành. Em là người ko muốn tình cảm của bản thân bị người khác ngắm nghía như 1vật thể lạ trong tủ kính. Tình cảm của em là làn hơi mờ ảo, em chỉ muốn anh cảm nhận trong tĩnh lặng, giữ lấy hình ảnh đẹp nhất của nó một cách trân trọng, đừng cố nắm giữ lấy làm vật sở hữu, vì nếu như thế, làn khói kia sẽ tan ra, biến mất và anh sẽ ko bao giờ tìm thấy nó nguyên vẻ đẹp như lúc ban đầu nữa. Vâng, em mong manh lắm, em chỉ hi vọng anh ko đánh vỡ nó (để con quái vật trong quả cầu thủy tinh ấy được ngủ yên nhé!), và đừng để miệng lưỡi thế gian này làm lu mờ vẻ đẹp tinh túy của vật liệu quý ấy. Đôi lúc em mệt mỏi, chán nản chẳng thiết đến danh vọng, anh luôn ở bên làm bờ vai cho em xả uất ức. Em biết đó là áp lực cho anh, khi anh ko là nguyên nhân nhưng bao giờ cũng là người nhận kết quả. Khi em bật khóc, anh lặng câm, từng nhịp tim rung động bởi những giọt nước mắt rơi, em biết anh đang chia sẻ, mặc dù chắc rằng anh đang ngơ ngác vì sự chia sẻ bất đắc dĩ, em chỉ biết bậc cười thầm nhủ anh thật ngốc. Giá như anh là người có thể hiểu em thấu đáo_anh ko thể là lối nhỏ cho em vào đời vì anh cũng đang ngơ ngác trước mọi thứ mới mẻ như em. Bất giác em lại lo lắng, lấy ai để chống đỡ những điều ko hay xảy ra khi chúng ta chẳng em lường trước điều gì sẽ xảy ra? Đã có lần, em đã nao lòng trước 1 bờ vai khác, chững chạc, sừng sững, có thể che mưa che gió cho em luôn được an toàn, thế nhưng trái tim em lại ko thể rung động dù 1 nhịp. Lý lẽ của con tim thật khó để giải thích.Tình yêu, ko phải tơ trời cũng chẳng phải sương mai. Cô Thoa từng bảo : yêu là mộng,hôn nhân mới là thực (ko hiểu vì sao dạo này mình hay nhớ đến trường VOV thế ko biết, có lẽ vì hay đọc blog của Hạnh? hay vì nó là quá khứ ám lấy mình?). Anh trách em chẳng còn lãng mạng của tuổi ô mai mơ mà trở nên quá thực dụng cũng có cái lý của nó,em đâu còn là chíp hôi ? Giờ đây trong đầu lâu (từ này mới học được hôm nay) của em chỉ có : tiền, tiền và tiền. Ngoài ra là làm sao để ổn định cuộc sống, ôn hòa với mọi người, có được nhiều mối quan hệ (vì em vốn mang tiếng lạnh lùng, nói trắng ra là chảnh khi ko thành lập đài con vịt bầu chuyên khen người trước mặt, sâm si người vắng mặt , hic hic, cái tật này biết sao mà chữa đây?)

Em ko có gì quý giá tặng anh,

Chỉ có một trái tim mộc mạc như đất nung,

Tình yêu của em là những hạt ngọc trai sần sùi chẳng cần mài dũa,

Em ko trao cho anh hết những tình yêu em có,

Vì tình yêu đó là của để dành,

Từng ngày em sẽ trao anh 1 ít,

Em cũng sẽ nhận ở anh mỗi ngày một hạnh phúc,

Để khi trao nhau hết mối tình này thì chúng ta đã trọn một đời yêu nhau.

***************************************************************

For my love...