Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2007

Tết trung thu đốt đèn đi chơi...




Thấy bé Út nhà mình háo hức làm lồng đèn ông sao, mình cũng cảm thấy nao nao. Từ năm lớp 2,mình đã biết tự làm đèn ông sao rồi ca bài tùng dinh dinh... lê la khắp phố cùng đám nhóc hàng xóm cả 1tuần trung thu chứ ko fải 1ngày . Mười mấy năm, mọi vật thay đổi chóng mặt, bây giờ bọn trẻ thành thị chỉ biết cầm đèn trung thu Trung Quốc kêu ò í e lây huây trong nhà một mình hay với vài đứa họ hàng chứ nào có được la cà ngoài đường như mình ngày xưa. Trung thu năm nào trời cũng lất phất mưa, năm nay có lẽ ko ngoại lệ, áp thấp nhiệt đới mà. Mình cũng chẳng còn mê thích gì lồng đèn ông sao, bánh trung thu, trăng rằm, trẫy hội rước đèn... nữa. Người lớn chỉ thích được ngủ thì phải. Nhưng ngắm nhìn lũ nhóc vui vẻ mình cảm thấy tâm hồn thật bình yên vì sự vô tư lự của chúng.

Mà trung thu cũng là ngày giỗ dì Tư, đối với mẹ thì ngày này là 1dịp những câu chuyện cổ tích bắt đầu từ"hồi đó bà Tư..." hay "ngày xưa tao...". Các câu chuyện cũ của mẹ hình như mình đã thuộc làu mà đối với mẹ vẫn còn mới lắm, cứ như vừa hôm qua. Và hình như cái bệnh hay nói chuyện về ngày hồi đó của mẹ đã lây sang mình.

_________________________________________________________________________

Năm nay, trung thu buồn...