Thứ Hai, 4 tháng 9, 2006

fire flower




 




Phu nu that su muon gi?




Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một ngôi làng của bộ tộc Adam sống trong một thung lũng. Tất cả mọi người trong bộ tộc đều lấy tên của bộ tộc để đặt trước tên của mình như một sự tôn vinh, Adam1, Adam2, và cứ thế tăng dần lên...



Một ngày nọ, tù trưởng của làng, Adam1, bỗng nẩy ra ý định mình sẽ làm một chuyến phiêu lưu. Anh ta đem theo tất cả những thứ cần thiết, trao quyền tù trưởng cho người bạn thân nhất của mình là Adam2 rồi lên đường.



Chuyến phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc, và Adam1 giờ đây đang trên con đường trở về ngôi làng yêu quí của mình. Gần về đến làng, Adam1 chỉ còn phải đi qua một con đường nhỏ xuyên qua núi.



Bỗng nhiên, một con quái vật khủng khiếp nhảy ra ngay trước mặt anh, nói với Adam1 rằng nó sẽ giết chết anh nếu không trả lời được câu đố của nó.



Nó nói rằng đây là một câu đố vô cùng khó, hàng trăm hàng ngàn năm nay, những bộ óc siêu việt nhất của loài người cũng không tài nào có câu trả lời đúng, vì thế nó sẽ cho Adam1 thời gian một năm để tìm ra câu trả lời. Quá thời hạn đó nó sẽ tìm đến để giết chết Adam1 (đương nhiên là nó sẽ làm được- quái vật mà) và tiện thể tiêu diệt luôn cả làng của anh ta.



Và câu hỏi đó là : "Phụ nữ thật sự muốn gì?"



Đây quả là một câu hỏi quá sức khó đối với Adam1, nhưng không còn cách nào khác, anh đành chấp thuận.



Trở về, Adam1 hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Adam1 cũng mời tất cả các nhà thông thái của bộ tộc Adam đến để hỏi, các nhà thông thái tranh cãi với nhau rất lâu, rất lâu mà vẫn không tìm ra được câu trả lời .



Cuối cùng họ khuyên Adam1 nên đến hỏi mụ phù thuỷ già sống gần đó, tuy nhiên cái giá phải trả cho mụ thường là rất đắt...



Những ngày cuối cùng của thời hạn một năm cũng đã tới gần. Adam1 không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Cô ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là cô ta muốn lấy Adam2, vị tù trưởng rất đẹp trai, phong độ và mạnh mẽ của bộ tộc Adam, bạn thân nhất của Adam1.



Adam1 thất kinh và nghĩ, nhìn mụ phù thuỷ mà xem, mụ vừa cực kì xấu xí lại vô cùng độc ác. Adam1 chưa từng bao giờ thấy một ai đáng sợ như mụ ta. Không, Adam1 sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy. Adam1 cố thuyết phục mụ ta nhưng không, mụ không chấp nhận ai khác ngoài Adam2.



Khi biết chuyện, Adam2 đã nói với Adam1 rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của Adam1 và sự tồn tại của ngôi làng yêu quý. Và Adam2 quyết định hy sinh.



Cuộc hôn nhân được chấp thuận và Adam1 cũng nhận được câu trả lời. Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: "Có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình".



Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Adam1 của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật con quái vật khủng khiếp nọ đã rất hài lòng với câu trả lời và giải thoát cho Adam1 khỏi cái án tử hình kia.



Sau đó tất nhiên là đám cưới của mụ phù thủy và Adam2. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Adam1 hối hận và đau khổ hơn nữa vì đã để cho bạn mình phải hy sinh như vậy. Tuy nhiên chàng tù trưởng Adam2 của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự.



Đêm tân hôn, Adam2 thu hết can đảm bước vào động phòng. Nhưng, gì thế này? Trong phòng không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.



Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng, mụ phù thuỷ từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày. Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.



Chao ôi sao mà khó thế? Adam2 bắt đầu cân nhắc:



Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể vênh mặt, ưỡn ngực tự hào cùng nàng đi khắp nơi cùng anh em, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi?



Hay là ngược lại nhỉ, học ở Bách Khoa bao năm rồi ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ tận hưởng thiên đường cùng nàng công chúa kiều diễm kia?



Adam2 đã nghĩ ra câu trả lời cho mình, trước khi nhìn xuống dưới, nếu bạn là 1 Adam, bạn cũng nên có câu trả lời, ai mà biết được liệu bạn có rơi vào tình huống này hay không .






o O o




Adam2 đã bảo mụ phù thuỷ hãy "tự quyết định lấy số phận của mình". Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.















Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là gì???

















Như Adam2 sau này vẫn nói đi nói lại với con cháu…















Vợ bạn đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, từ sâu bên trong cô ta vẫn là một mụ phù thuỷ.

toi la nguoi VIET NAM




 

La An


Gửi những người bạn của tôi,



Tôi có đọc một bài viết đăng trên báo Tuổi trẻ tựa là Tôi là
"Tôi là người Singapore".



Trước, trong và sau khi viết bài này, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tại sao các blogger VN chúng ta không làm một điều gì đó tương tự? Tại sao chúng ta không tạo ra một meme " I am Vietnamese"? Ờ, thì tôi thấy người ta làm rồi cũng bắt chước làm theo, nhưng bắt chước một chuyện hay ho như vậy thì cũng không có gì là đáng xấu hổ, đúng không? Tuy không có số liệu thống kê chính thức, nhưng tôi biết số người VN lập blog không phải là ít. Mỗi ngày các bạn có thể viết nhiều bài blog, tại sao một trong số những bài blog đó không phải là cảm nhận của mình về việc làm một người VN trong thời buổi hiện nay thì như thế nào?



Bạn và tôi, chúng ta đều còn rất trẻ, chúng ta đại diện cho một thế hệ VN mới, thế hệ được đánh giá là "năng động, sáng tạo, thông minh, ham học hỏi". Nhưng hình như không phải thanh niên VN nào cũng xứng đáng với "chín chữ vàng" ấy. Và theo cảm nhận của riêng tôi, cái gọi là "tinh thần dân tộc" đang ngày càng mai một trong lớp trẻ VN. Trong khi chính "tinh thần dân tộc" là thần dược giúp những nước trong khu vực như Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc, Singapore,...bứt phá và vượt lên một đẳng cấp khác. Nếu bạn đọc được những bài viết của các blogger Singapore, bạn sẽ thấy họ cũng có nhiều bất mãn chế độ (giống như lớp trẻ tụi mình), nhưng nói chung họ vẫn còn giữ được một cái gọi là tinh thần dân tộc, dù dân tộc Singapore là một dân tộc non trẻ hơn so với dân tộc VN chúng ta rất nhiều.



Còn lớp trẻ VN, có hay không tinh thần dân tộc? Câu hỏi này chắc chỉ có chính mỗi người trong chúng ta mới trả lời được.



Tôi sẽ viết ra đây những suy nghĩ của mình, nếu bạn có hứng thú, hãy cùng tôi viết một vài dòng gì đó nhé! Cám ơn các bạn rất nhiều!!!