Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2006

Buc tuong tan ra~.

Bức Tường chấm dứt biểu diễn?








Image
Bức Tường một thời nhiệt huyết. Ảnh: buctuong.com.

Thủ lĩnh Bức Tường bất ngờ nhắn tin rằng ban nhạc sẽ dừng hoạt động.


Như vậy, rock Việt đã mất đi cánh chim đầu đàn nhưng hi vọng là sẽ có "Bức tường" rock khác vững chắc hơn ko dễ bị cơm áo gạo tiền "đập" vỡ.

Tam su mua tua truong




Nhìn tụi học sinh lớp 12 bắt đầu tí ta tí tởn đi học đại, à học Đại học, tự nhiên mình cảm thấy thương và ganh tỵ we'. Thương cho đàn em năm nhất_nai vàng ngơ ngác sắp biến thành quỷ phá nhà chay vào những năm tiếp theo (có khi vài tháng sau là bị thay hình biến dạng thôi đó mừ)


Hơn 3 năm về trước, nơi đây (nơi ở trong hình đó) từ là 1 nơi quen thuộc như một từ cửa miệng của tôi. Nhưng, đúng là..."Ko có buổi tiệc nào mà ko tàn vì hết đồ ăn". Vỏn vẹn 2 năm học và chưa đầy 30 môn học. Những điều được dạy cho dừng như ít hơn tự học lấy. Một đứa "3 in 1" : học_ăn_ngủ trong khuông viên nhỏ bé này lại có những ước mơ đụng đến sao Hỏa và văng xuống đất lại ( tất nhiên bị u 1 cục ở đâu đó í ma`). Mơ mộng hão huyền, vu vơ, ngổ ngáo của người chưa bao giờ biết đến thế giới này tròn, méo hay phẳng chỉ đứng ở ngưỡng cửa cuộc đời háo hức chờ đợi giấc mộng đẹp trong cổ tích trở thành hiện thực vào sáng mai khi thức giấc. Thật sự thì không gian này vốn hình cong vào đường ngắn nhất nối hai điểm chính là điểm tiếp xúc giữa hai vòng cung ấy, Biết thế nhưng bao giờ con người mới có thể thực hiện được cuộc hành trình ngắn ngủi nhất ấy? Có thành công nào đến từ nhung lụa và mật ngọt ? Đường đến đỉnh vinh quang trải trên gai hoa hồng. Thành công, hạnh phúc luôn là 2 phạm trù chỉ có thể hiểu tương đối. Ôi, có dùng hết lí lẽ, dẫn chứng và triết lý có ở trên đời này cũng làm sao miêu tả được cái cảm giác :ra trường_ko tìm được việc làm -> bị người ta kêu "DZÌ học lại đi con" vì trường chẳng có tiếng danh chỉ có tai tiếng? Đúng là "Bây giờ ráng chịu cực để mai mốt được chịu khổ". Image Thui thì đi chống lầy oách đi cho thằng nào nó xui nó còng lưng ra nó nuôi mình vậy.


Nếu biết ngày mai tôi lấy chồng


Trời ơi người ấy có buồn không


 

Thứ Năm, 21 tháng 9, 2006

Entry for September 21, 2006




Tìm

Tìm một dòng tin nhắn
Ngày không người online
Tìm một mail chưa nhận
Mùa tình người nhạt phai
Tôi tìm một người quen
Lời hỏi thăm ngắn ngủi
Tôi tìm người bạn thân
Chat voice nguyên cả buổi
Tôi tìm hoài không thấy
Bạn tôi giờ nơi đâu
List nick màu câm lặng
Nhìn tim tôi úa màu
May thay còn cuộc gọi
Số phone nhìn không quen
Miễn không là ảo ảnh
Mạng nghẽn tình đan xen
Bước ra ngoài hàng net
Màu bầu trời rất xanh
Tôi đi tìm hy vọng
Thực như từng mong manh

MAI QUỐC ẤN

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2006

Gio




Giỗ cô Năm_người thương yêu, chăm sóc nó nhất khi nó còn bé bỏng. Những kĩ niệm của bao nhiêu năm nhỉ? 16. Uh 16 lần giỗ cô, 16 năm nó không còn ai ẵm bồng, nựng nịu, dỗ dành mỗi khi nó ngã. Cuộc sống giành giật cơm_áo_gạo_tiền đã khiến cho những người thân bên cạnh nó không còn nhớ đến cô bé con ngày nào tự bao giờ không khóc mỗi khi té ngã mà chỉ cắn chặt môi đứng lên ,và ưỡng ngực trước những đứa trẻ to hơn, được cha mẹ nuông chìu ăn hiếp nó. Nó vẫn 1 mình đi trên con đường đời đầy hoa hồng và chông gai. Tình yêu là gì đối với nó? Nó đau khổ , khóc 1 mình mỗi khi nghĩ rằng trái tim nó đã cạn khô nước mắt , chai sần trước những nỗi đau ,bất hạnh, thất bại. Mọi điều bình thường nhất trên thế gian này cũng khiến nó suy nghĩ và khóc 1 mình trong đêm. Nó tin cô Năm hiểu nó, luôn bên cạnh an ủi nó khi nó khóc. Thế nhưng đám giỗ thứ 16, trong trái tim nó, hình ảnh cô Năm đã mờ nhạt màu thời gian lắm. 1 chiếc cọc được nó đóng vào kí ức vì sự quên lãng ấy, khẽ rùng mình vì không biết nó có phải đóng thêm chiếc nào nữa không trong cuộc đời hữu hạn này. Thời gian sẽ làm lành tất cả các vết thương nhưng cũng gây ra những vết thương khác. Tội lỗi sẽ chồng lên tội lỗi nếu nó không được nói ra và được tha thứ.

Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2006

mat trang




- Khoảng cách từ Mặt trăng tới Trái Đất 363499,45 km



- Một ngày trên Mặt trăng = 27,3 ngày trên Trái Đất



- Nhiệt độ ban ngày: 133,8 độ C



- Nhiệt độ ban đêm : 153 độ C



- Lực hút trên bề mặt = 1/6 lực hút Trái Đất (ta có thể nhảy tưng tưng với 100 kg đồ đạc trên lưng)



- Nếu bạn bay bằng tên lửa, bạn mất khoảng 3 ngày để tới mặt trăng



- Còn nếu bạn đi bằng... ô tô, bạn mất khoảng 135 ngày (100km/h)



- Mặt trăng thực sự đang dịch chuyển ra xa Trái Đất khoảng 3,6cm/năm



- Từ Trái Đất bạn chỉ có thể nhìn thấy 56% bề mặt của Mặt trăng



- Trên Mặt trăng không có nước và cũng không có gió, nên dấu chân của các phi hành gia vũ trụ sẽ còn lưu lại ở đó khoảng 10 triệu năm nữa.



- Bay vòng quanh Mặt trăng tương đương với bay từ London tới New York.



- Không có công trình nào trên Trái Đất có thể nhìn thấy từ Mặt trăng, kể cả Vạn Lý Trường Thành
 

Thứ Tư, 13 tháng 9, 2006

unhappy



Nhac Dan ong, Dan ba va ...chui

Không biết có phải vì loại nhạc nhẹ nhàng bây giờ chẳng gây được "ép-phê gì với lỗ tai" khán giả hiện nay nên ngày càng xuất hiện nhiều bài hát có những giọng điệu rất... khốc liệt?

Khi "đàn ông" ra tay!








Soạn: AM 888171 gửi đến 996 để nhận ảnh này
Thanh Lam - Người đàn bà hát

Lâu nay, người ta thường đưa cặp đại từ anh - em, tôi - em vào các ca khúc, tức là người hát, người viết nhạc là ngôi thứ hai, hoặc thứ nhất kể lể, tâm tình... Gần đây, cặp từ "đàn ông - đàn bà" bắt đầu được chuộng hơn dù nó thường mang ý nghĩa nặng nề, không mấy lãng mạn. Điều dễ thấy là những bài có từ "đàn bà" thường có nội dung khá "trừu tượng" (hay do đặc điểm muôn thuở của đàn bà là khó hiểu?). Chẳng hạn, bài hát Người đàn bà do Thanh Lam trình bày, nghe rất lạ, nhưng để hiểu người đàn bà trong bài hát có ẩn ý gì hay... "mắc chứng" gì (!) thì chịu: "Người đàn bà ngồi ngắm trăng suông, người đàn bà cười. Người đàn bà nhìn dây câu buông, người đàn bà cười (!?)".






Vào Nhạc Việt nghe Hoàng Thiên Long hát
Có lẽ rút kinh nghiệm từ những bài hát "đàn bà" khó hiểu, nhạc chợ đổ sầm sập hàng loạt bài hát "đàn ông". Chưa nổi tiếng nhiều, nhưng ca sĩ Hoàng Thiên Long cũng "cố" có một bài Người đàn ông tốt. Bài hát có đoạn: "Có khi nào là anh không? Có khi nào gặp anh trong những giấc mơ? Người đàn ông đó, người mà em luôn ước mơ! Bề ngoài thì không giống anh. Bên trong dường như rất gần...(?)" Bài hát khá vô duyên (vì đàn ông mà cứ tự vỗ ngực khen mình tốt) trên nền nhạc Rap này không gây được chút tiếng vang nào.

Tuy nhiên, hầu hết những bài bài khác về đàn ông đều có "chỗ đứng" nhất định.


Một trong những bài hát "đàn ông" khá đình đám là Người đàn ông tham lam. Bài hát là lời thừa nhận khá "trơ tráo": "Anh là thế, thế gian cũng giống như anh, đàn ông ai chẳng tham lam hỡi người! Yêu một lúc đến hai ba bốn năm cô, là cho yêu như vậy là mới yêu! Người đàn ông tham lam mãi là anh, một bàn tay năm ngón anh chẳng biết chọn ai".


Như để đáp lại, ca sĩ Lý Hải liền có câu dạy đời thiên hạ bằng bài hát có tên Đàn ông không được làm khổ đàn bà. Cái sự... sáo ngữ của Lý Hải lên cao trào với đoạn: "Nếu là người đàn ông, đừng làm đàn bà khổ đau. Cuộc sống lắm điều trớ trêu, dẫm lên xác thân yếu mềm. Hãy sống hết,  tình yêu cho nhau, khi người phụ nữ cần yêu. Đừng nếm trái đắng, ngày sau xa nhau. Đừng làm đàn bà khổ đau..."








Soạn: AM 891483 gửi đến 996 để nhận ảnh này

Ca sĩ Ưng Hoàng Phúc

Đàn ông hiện lên toàn tính xấu, không lăng nhăng thì cũng làm khổ đàn bà, cho nên sáng tác Tâm sự hai người đàn ông của nhạc sĩ Vũ Quốc Việt song ca với Ưng Hoàng Phúc lại chuyển sang gu đồng cảm và góp phần vào chuyện lên án đàn bà phụ tình. Vì lẽ đàn bà không tử tế nên hai người đàn ông mới buồn chán bên nhau: "Chớ nên gục ngã! Hãy thương đời ta. Đời tôi và anh sao hao hao giống như nhau. Ôi hai người đàn ông..."


Nhạc... chửi!


Nhạc Rap và Hiphop xuất phát từ những khu ổ chuột gốc Phi nên chuyện chính cái sự chửi làm nên sự sinh động vốn có của nó. Vì vậy, thế giới đã quá quen thuộc với một Eminem chửi tất cả mọi thứ trên đời.


Rap đến VN, may mắn chưa có bài hát nào chửi bẩn thỉu như vậy được phát hành băng đĩa một cách chính thống. Cái tên nổi tiếng với dòng nhạc Rap và Hip Hop như Đinh Tiến Đạt mà album sạch sẽ đến kinh ngạc. Nhưng, trong "thế giới ngầm" của dòng nhạc chế, rap vẫn được sử dụng như một công cụ đắc lực để sản xuất ra những bài hát chửi khủng khiếp và tục tĩu nhất.


Để trở thành một rapper, không phải học hay nghe nhiều mà thành. Đa phần các rapper phải có "máu" để có khả năng tự viết lời một cách tự nhiên twist (thay đổi nhịp) hay flow (nhịp, nhấn câu) theo ý thích. Ở VN, một số bạn trẻ có khả năng của một rapper thực sự và đã được thu âm cùng nhiều ca sĩ nổi tiếng hoặc có những bài solo lạ tai. Có thể kể đến Young Uno, Lil' Knight, Kim, Cá Chép. Kim nổi lên trong giới rapper vì tuổi còn rất ít và là nữ. Hơn thế, Kim được tán thưởng nhờ có "cá tính" sẵn sàng... chửi.


Một chuyện "nhỏ như con thỏ": một phóng viên ghép tên Jojo vào nghệ danh của Kim để so sánh Kim với một ngôi sao quốc tế. Thế là ai cũng gọi là "Kim Jojo". Tức khí, Kim "chơi" ngay một bài có tên Thế là quá đủ. Kim phẫn uất thế này: "Thế là quá đủ cho cái tên mà họ gắn vào tên tôi. Thế là quá đủ cho những ai cố ý trêu chọc tên tôi. Thế là quá đủ! Tôi không phải là Kim Jojo. Tôi muốn bạn gạch từ “Jojo”. Tôi là Kim, tôi là chính tôi - đó là tất cả những gì tôi muốn giải thích cho mọi người vậy thôi!". Nghe đâu, rapper Kim còn có hẳn một bài nói cho ra ngô ra khoai với cô giáo và làm bất bình các bạn học sinh. Rất ít tuổi mà đã chửi đời sớm thế, không hiểu tương lai của Kim sẽ triển vọng đến đâu nếu cứ chửi kiểu "thiệt mà chơi - chơi mà thiệt"?





Vào Nhạc Việt hoặc www.vclip45.com để nghe và xem bài hát Chàng khờ thủy chung

Cũng là viết về hai người đàn ông, nhưng có lẽ, nhạc sĩ Quang Huy (tác giả bài Chàng khờ thuỷ chung) và nhạc sĩ Vũ Quốc Việt (tác giả bài Tâm sự hai người đàn ông) và cả Kim phải chào thua một bản nhạc chửi "tay đôi" không cần mượn đến rap. Bài đó có tên Cô ấy chọn anh không chọn tôi do ca sĩ Lưu Chí Vỹ hát. Nội dung bài hát là cuộc cãi lộn tranh "gái". Không thể gọi đây là bài hát mà là một trận chửi nhau có... nhạc nền:


Đàn ông A: Một là anh trả cho cô ấy sự tự do. Hai là anh yêu cô ấy cho thật lòng. Đừng để một mai tôi nhận ra anh làm khổ cô ấy chỉ vì yêu anh!

Đàn ông B: Giờ tôi mới đúng là bạn trai của cô ấy, không phải là anh, anh không có quyền gì. Một người bạn thân không thể nói không thể xen quá nhiều vào đời tư của người ta.

A: Đàn ông phải biết chăm sóc cho người yêu

B: Tôi có suy nghĩ và cách yêu riêng của tôi


A: Ok là thế, tôi sẽ không nói nhưng sẽ xem anh yêu thế nào đây

B: Tình yêu của tôi liên quan gì đến anh?


A: Tình yêu của anh liên quan gì đến tôi?! Cô ấy chọn anh không chọn tôi dù biết tôi yêu cô ấy

B: Bạn thân đã hiểu người bạn thân. Tình yêu của tôi không liên quan gì đến anh.


A: Tình yêu của anh không liên quan gì đến tôi! Tôi chỉ cần anh yêu và mang lại hạnh phúc cho cô ấy

B: Còn tôi chỉ cần anh đừng phiền đến hai chúng tôi kể từ đây.


Giọng đàn bà: Thôi hai anh đừng như thế. Em sẽ không yêu một  ai trong hai người. Vậy là từ đây không ai khổ không ai đau, khổ đau vì ai!


Ca từ nhạc thị trường bây giờ lại khiến người ta phải dùng tới chính ngôn từ của chúng: Bó tay!


Sun in dark




Sometime I wonder where I'll go, what I'll do, who I'll be... but only my heart never change. This's the sun in my dark life.

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2006

Mua, po chan o nha thui!



Duyen may va su lua chon




Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó. Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến. Ðó không phải là một sự lựa chọn.Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may.

Vấn đề là những gì xảy ra tiếp sau đó. Khi nào bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức mới? Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự muốn tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm. Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người đó. Ðó không còn là duyên may nữa. Ðó là sự lựa chọn.

Khi bạn chọn sánh vai cùng một ai bất kể những ngọt bùi, đắng cay ... của cuộc đời. Ðó là sự lựa chọn. Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không thay đổi. Ðó là sự lựa chọn.


Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may, nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim, chính sự lựa chọn của chúng ta. Nói về bạn đời, có một câu nói khá hay và tôi tin là đúng: "Ðịnh mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật".


Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn...



Chúng ta không thể nói chính xác lúc nào tình bạn hình thành. Cứ nhỏ từng giọt nước vào ly, sẽ có lúc một giọt nước làm tràn ly. Cũng vậy, trong mỗi chuỗi những điều dễ thương, tử tế, sẽ có một điều làm con tim tràn đầy (Samuel)

♥ ♥ Điều Kì Diệu Mang Tên Tình Yêu ♥ ♥



Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.

Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu ngừơi ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.

Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta , nhưng rồi tỉnh yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đỗ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế. Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình .Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình

Đừng bao giờ rời khỏi người mình yêu để đến với người mình thích. Bởi vì 1 ngày nào đó, người bạn thích cũng sẽ bỏ rơi bạn để đến với người mà họ yêu. Tối nay người mà bạn yêu sẽ nhận ra họ yêu bạn biết bao giữa 1h và 4h sáng. Nếu bạn không gửi tin nhắn này cho 10 người thì ngày mai bạn sẽ gặp 1 cú shock và chuyện tình cảm sẽ không gặp may trong vòng 3 năm. Còn nếu bạn nhận lại tin nhắn này từ bất cứ ai, người đó sẽ là bạn thật sự của bạn, hoặc ít ra là một nữa mà bạn đang tìn kiếm. GỬI ĐI, ĐỪNG LƯỜI

Có ai đó đã nói rằng : - Hãy hát như chẳng có ai đang nghe - Hãy nhảy múa như không có ai nhìn - Hãy làm việc như thể bạn không cần tiền - Hãy yêu như chưa từng có ai làm bạn đau đớn - Hãy luôn là chính mình dù trong mọi hoàn cảnh ... Và hãy sống như thể trái đất này chính là thiên đường của bạn ! Bạn hãy gửi câu chuyện này đến những người bạn của mình. Nếu bạn không gửi, sẽ chẳng có điều không may nào đến với bạn cả. Nếu bạn gửi - sẽ có một ai đó mỉm cười !!! Và đó mới là điều quan trọng nhất trong tình bạn... ^.^


Rainbow




After rain, everythings  refeshes.


I love my life!

Mua, lai co 1 chu mua!




Không hiểu hôm nay mình có duyên tiền định gì với mưa gió, mà nó theo đuổi mình từ Bình Dương đến Sài Gòn, từ sáng đến tối đen thui nhỉ. Biết là mùa mưa đến rồi thì ẩm ướt , nước lênh láng, buồn mênh mang...Trời ạ, từ khi cha sinh mẹ đẻ ai đời người quê mùa như mình chẳng biết đến kẹt xe, lũ lụt thế mà lên Xì phố học mấy hôm thì đã được mở rộng tầm nhìn. Cái ngập ở Sài Gòn cũng khác ở quê nhiều lắm, thiệt tình là người nhà quê ko tưởng tượng được. Trước đây thì toàn thành phố có rất nhiều điểm bị lụt, nhưng bây giờ thì chỉ còn 1 (thành phố là phải đi đầu trong công tác quản lý hành chính mà lị)... và 1 điểm lụt duy nhất ấy là tp HCM. Ko phải mình nói thừa đâu, những ai sống hoặc từng phải "tiến vào Sài Gòn" những ngày mưa hẳn đã hiểu được ý nghĩa của điểm ngập nước duy nhất của tp HCM là gì. Cũng không đâu có được sự văn minh , hiện đại hoá, công nghiệp hoá "ngập" như ở đây. Không văn minh, hiện đại sau được khi mỗi lần ông trời rưng rưng nước mắt thui thì đã bao nhiêu là thứ "sinh_động vật cùng nắm tay vật thể lạ" dung dăng dung dẻ dẫn nhau ra đường chơi. Làm gì thấy được cảnh như vậy ở dưới quê? Ai nói tui quê , tui chịu chứ tui chịu hổng nổi cảnh nước lên rác cũng bềnh bồng như vậy chút nào. Hic hic...Sài Gòn ngập lắm Sài Gòn ơi, SG ơi...

PS: Hình ảnh chỉ mang tính minh hoạ!?!

Thứ Năm, 7 tháng 9, 2006

may xanh

Hôm qua, khi từ nhà bé Hạnh về ngang qua con đường Lý Tự Trọng_con đường mình đã đi mòn mấy lốp xe, bỗng nhận ra con đường này thật đặc biệt. Không phải vì hôm ấy kẹt xe phải nhích từng cm thì cũng chưa chắc mình chịu nhìn lên hàng me 2 bên đường thật ngộ nghĩnh : tàn lá của chúng được tỉa tót thành hình tròn, màu xanh nõn nà của lá non càng làm cho vòng tròn bầu bĩnh ấy trông giống những đám mây xanh lá bềnh bồng. Thỉnh thoảng cơn gió đùa giỡn, ngắt những chiếc lá me vàng tung lên không tạo nên cảnh tượng thật liêu trai. Trời không nắng, không mưa chỉ có vòm lá me trôi nổi giữa con phố nhỏ, gió nhẹ nhàng đùa với lá me. Chỉ khi lá me chạm khẽ vào người tôi mới cảm thấy mùi khói xe nồng nàn xung quanh. ÔI, giá như trên con đường này người ta cấm xe có động cơ đi vào, chỉ có xe đạp và đi bộ. Thử tưởng tượng xem : trong 1 buổi chiều,  2người ấy của nhau đi trên chiếc xe đạp, chàng kể cho nàng nghe về bài thơ có chiếc lá me, nàng hỏi chàng mệt không anh ?...Những đám mây lá me xanh non ngọt ngào như tình yêu đầu đời, cơn gió nhẹ như nỗi hờn giận vì nhớ nhung, chiếc lá me khẽ khàng như kĩ niệm đẹp...trong khung trời trữ tình ấy, không có khói bụi, không có khẩu trang, không có những tiếng "Đan Mạch ...$%&#*..." khổ sở thốt lên vì kẹt xe. Sài Gòn năm 2XXX chăng?

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2006

Thứ Hai, 4 tháng 9, 2006

fire flower




 




Phu nu that su muon gi?




Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một ngôi làng của bộ tộc Adam sống trong một thung lũng. Tất cả mọi người trong bộ tộc đều lấy tên của bộ tộc để đặt trước tên của mình như một sự tôn vinh, Adam1, Adam2, và cứ thế tăng dần lên...



Một ngày nọ, tù trưởng của làng, Adam1, bỗng nẩy ra ý định mình sẽ làm một chuyến phiêu lưu. Anh ta đem theo tất cả những thứ cần thiết, trao quyền tù trưởng cho người bạn thân nhất của mình là Adam2 rồi lên đường.



Chuyến phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc, và Adam1 giờ đây đang trên con đường trở về ngôi làng yêu quí của mình. Gần về đến làng, Adam1 chỉ còn phải đi qua một con đường nhỏ xuyên qua núi.



Bỗng nhiên, một con quái vật khủng khiếp nhảy ra ngay trước mặt anh, nói với Adam1 rằng nó sẽ giết chết anh nếu không trả lời được câu đố của nó.



Nó nói rằng đây là một câu đố vô cùng khó, hàng trăm hàng ngàn năm nay, những bộ óc siêu việt nhất của loài người cũng không tài nào có câu trả lời đúng, vì thế nó sẽ cho Adam1 thời gian một năm để tìm ra câu trả lời. Quá thời hạn đó nó sẽ tìm đến để giết chết Adam1 (đương nhiên là nó sẽ làm được- quái vật mà) và tiện thể tiêu diệt luôn cả làng của anh ta.



Và câu hỏi đó là : "Phụ nữ thật sự muốn gì?"



Đây quả là một câu hỏi quá sức khó đối với Adam1, nhưng không còn cách nào khác, anh đành chấp thuận.



Trở về, Adam1 hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Adam1 cũng mời tất cả các nhà thông thái của bộ tộc Adam đến để hỏi, các nhà thông thái tranh cãi với nhau rất lâu, rất lâu mà vẫn không tìm ra được câu trả lời .



Cuối cùng họ khuyên Adam1 nên đến hỏi mụ phù thuỷ già sống gần đó, tuy nhiên cái giá phải trả cho mụ thường là rất đắt...



Những ngày cuối cùng của thời hạn một năm cũng đã tới gần. Adam1 không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Cô ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là cô ta muốn lấy Adam2, vị tù trưởng rất đẹp trai, phong độ và mạnh mẽ của bộ tộc Adam, bạn thân nhất của Adam1.



Adam1 thất kinh và nghĩ, nhìn mụ phù thuỷ mà xem, mụ vừa cực kì xấu xí lại vô cùng độc ác. Adam1 chưa từng bao giờ thấy một ai đáng sợ như mụ ta. Không, Adam1 sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy. Adam1 cố thuyết phục mụ ta nhưng không, mụ không chấp nhận ai khác ngoài Adam2.



Khi biết chuyện, Adam2 đã nói với Adam1 rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của Adam1 và sự tồn tại của ngôi làng yêu quý. Và Adam2 quyết định hy sinh.



Cuộc hôn nhân được chấp thuận và Adam1 cũng nhận được câu trả lời. Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: "Có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình".



Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Adam1 của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật con quái vật khủng khiếp nọ đã rất hài lòng với câu trả lời và giải thoát cho Adam1 khỏi cái án tử hình kia.



Sau đó tất nhiên là đám cưới của mụ phù thủy và Adam2. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Adam1 hối hận và đau khổ hơn nữa vì đã để cho bạn mình phải hy sinh như vậy. Tuy nhiên chàng tù trưởng Adam2 của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự.



Đêm tân hôn, Adam2 thu hết can đảm bước vào động phòng. Nhưng, gì thế này? Trong phòng không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.



Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng, mụ phù thuỷ từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày. Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.



Chao ôi sao mà khó thế? Adam2 bắt đầu cân nhắc:



Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể vênh mặt, ưỡn ngực tự hào cùng nàng đi khắp nơi cùng anh em, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi?



Hay là ngược lại nhỉ, học ở Bách Khoa bao năm rồi ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ tận hưởng thiên đường cùng nàng công chúa kiều diễm kia?



Adam2 đã nghĩ ra câu trả lời cho mình, trước khi nhìn xuống dưới, nếu bạn là 1 Adam, bạn cũng nên có câu trả lời, ai mà biết được liệu bạn có rơi vào tình huống này hay không .






o O o




Adam2 đã bảo mụ phù thuỷ hãy "tự quyết định lấy số phận của mình". Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.















Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là gì???

















Như Adam2 sau này vẫn nói đi nói lại với con cháu…















Vợ bạn đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, từ sâu bên trong cô ta vẫn là một mụ phù thuỷ.

toi la nguoi VIET NAM




 

La An


Gửi những người bạn của tôi,



Tôi có đọc một bài viết đăng trên báo Tuổi trẻ tựa là Tôi là
"Tôi là người Singapore".



Trước, trong và sau khi viết bài này, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tại sao các blogger VN chúng ta không làm một điều gì đó tương tự? Tại sao chúng ta không tạo ra một meme " I am Vietnamese"? Ờ, thì tôi thấy người ta làm rồi cũng bắt chước làm theo, nhưng bắt chước một chuyện hay ho như vậy thì cũng không có gì là đáng xấu hổ, đúng không? Tuy không có số liệu thống kê chính thức, nhưng tôi biết số người VN lập blog không phải là ít. Mỗi ngày các bạn có thể viết nhiều bài blog, tại sao một trong số những bài blog đó không phải là cảm nhận của mình về việc làm một người VN trong thời buổi hiện nay thì như thế nào?



Bạn và tôi, chúng ta đều còn rất trẻ, chúng ta đại diện cho một thế hệ VN mới, thế hệ được đánh giá là "năng động, sáng tạo, thông minh, ham học hỏi". Nhưng hình như không phải thanh niên VN nào cũng xứng đáng với "chín chữ vàng" ấy. Và theo cảm nhận của riêng tôi, cái gọi là "tinh thần dân tộc" đang ngày càng mai một trong lớp trẻ VN. Trong khi chính "tinh thần dân tộc" là thần dược giúp những nước trong khu vực như Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc, Singapore,...bứt phá và vượt lên một đẳng cấp khác. Nếu bạn đọc được những bài viết của các blogger Singapore, bạn sẽ thấy họ cũng có nhiều bất mãn chế độ (giống như lớp trẻ tụi mình), nhưng nói chung họ vẫn còn giữ được một cái gọi là tinh thần dân tộc, dù dân tộc Singapore là một dân tộc non trẻ hơn so với dân tộc VN chúng ta rất nhiều.



Còn lớp trẻ VN, có hay không tinh thần dân tộc? Câu hỏi này chắc chỉ có chính mỗi người trong chúng ta mới trả lời được.



Tôi sẽ viết ra đây những suy nghĩ của mình, nếu bạn có hứng thú, hãy cùng tôi viết một vài dòng gì đó nhé! Cám ơn các bạn rất nhiều!!!

Chủ Nhật, 3 tháng 9, 2006

Sa'ng

22x365 - 29 buổi sáng trong đời tôi thế mà đến bây giờ tôi mới nhận ra : buổi sáng là thời khắc đẹp nhất trong ngày ! Bầu trời trong vắt chỉ gợi vài đốm mây tô điểm cho đường chân trời hắt lên màu óng ánh của mặt trời ban mai lấp lánh những hạt sương vừa hóa thân thành hơi nước bay lơ lửng. Trong không khí mát mẻ của sương mai, của khí O2 do cây cối phả ra 1 ngày mới vẫy tay chào mọi người.


Sáng, nhìn những gương mặt xa lạ chạy ngược xuôi trên con đường cong quẹo với ngã ba , ngã tư... sự khỏe mạnh của cơ thể sau 1 đêm nghỉ ngơi và sự trong lành của tâm hồn vừa được trả lại cân bằng, thoát khỏi stress vì chưa phải đeo mặt nạ lừa dối nhau hay đúng hơn là chưa phải nói và làm những việc mình không thích cho vừa lòng 1 ai đó. Thật thú vị khi nhìn những gương mặt chưa kịp make up theo đúng cả 2 nghĩa đen_bóng, ai kia vốn là người chải chuốt chỉnh chu cũng trở nên bớt kệch cỡm, và giống người hơn mặc dù nhan sắc nhìn kĩ kĩ chỉ khác con khỉ ở chỗ không có đuôi. Có lẽ "Nhân chi sơ tính bản thiện" là thế chăng. Giá như con người đừng cố công trang điểm với trang trí hãy sống thật và chấp nhận con người không hòa mỹ của nhau thì thế giới này bình yên biết mấy. Không chiến tranh (nhất là mấy cô đấu khẩu nhau vì ganh tị sắc đẹp hay mấy chàng "Gà trống hơn nhau bởi tiếng gáy" ) , không đau khổ ( ai mà không sợ già , sợ nghèo... như vậy thì bi kịch nảy sinh thành đau khổ), không phải chết sớm (buồn khổ hoài không chết sớm mới lạ...) và bản thân mỗi người trong số các chị em phụ nữ chúng mình cũng khỏi tốn tiền mua mỹ thẩm và trang sức...hic hic. Nói vậy thôi chứ hổng biết bản thân tớ có làm được như thế không nữa. Hạ hồi phân giải .

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2006

September 01, 2006

"Thất bại là mẹ của thành công" biết là vậy như thật ra thì đôi khi ta phải là mẹ hay bà ngoại, cụ , kị ... của nó mới mong tạm gọi là thành công. Cho nên người xưa bảo "Gừng càng già càng cay " là thế đấy.


Mấy hôm nay lu bu với những công việc gì dâu mình đã bỏ quên blog này cho cỏ dại mọc um tùm (hình tượng thế cho vui thui chứ làm sao có cỏ mọc được trong CPU?). Hôm nay thì lối cũ ta về. sẵn post mấy cáii hình lên cho pà con xem và tâm sự về những ngày vừa qua của tui 1 chút.


 Cách đây 1tuần mình bị té đến giờ vẫn đứng ngồi không yên . Chiện này kể ra chắc pà con cười rụng răng we'. Thú thiệt là thứ 5 tuần rùi tui đi Diamond Plaza nhân dịp kỉ niệm 6năm thành lập nó có mời 1 số diễn viên, người mẫu đến ký tên tặng quà lưu niệm ... và tui lo mãi mê ngắm chàng Bình Minh đến nỗi té "ông hai mê" đến bi giờ chưa hết. Cái xương cụt cứ hành hạ tui hoài, nhất là mỗi là hắt xì hơi là bắt đầu nghe nhói đau...hix hix. Có người bảo không ngờ trên đời này lại có ngừi háu sắc như vậy! Có phải oan uổng cho tui quá hông nè trời, tui chỉ thực hành môn Mỹ học thui mừ chứ có háu cái gì đâu...Mà háu thì cũng có sao đâu, thời buổi nam nữ bình quyền thì chiện háu này háu nọ cũng phải nửa cân tám lạng chứ, đúng hông ?