Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2007

Trời tạnh




Sau cơn mưa, trời lại sáng.Câu nói quá quen thuộc ấy có vẻ như đúng trong mọi thời đại. Sau 4 ngày mưa ko dứt, bầu trời trong xanh, màu của sự bình yên quá đỗi này khiến ta quên đi bao nỗi buồn vu vơ vô tình đến và chẳng chịu đi nhanh chóng như những cơn mưa kia. Bốn ngày trôi qua chỉ có tiếng rả rích của mưa rơi, tiếng chim hót lanh lảnh dưới tán lá trong mưa. Cả thế giới như chìm vào cõi của âm thanh, hình ảnh bị màn mưa che phủ trở nên mờ ảo, lúc đậm lúc nhạt, khi méo mó bởi sự khúc xạ qua những giọt nước. Mưa như rút nước, hàng ngàn vạn giọt nước trơi tự do làm cho mọi vật rũ rượi như chịu tang. Thế nhưng khi mây tan, cây cối lại đâm chồi, xanh mướt thành từng mảng lớn. Con người cũng trở nên hiền hòa, tươi vui vì mọi bực bội của cái nắng nóng tháng tư đã biến đi theo cơn mưa. Hơi nước lắng đọng ở mọi nơi, đâu đâu cũng có những giọt nước kết tụ, lấp lánh như những giọt sương, thành ra chẳng thể phân biệt được đâu là sáng_trưa_chiều. Cả ngày đều mát mẻ. Trong không khí dịu dàng này giá như được ngồi trong 1quán cốc nào đó trên triền dốc Đà Lạt, dù chỉ để ngắm ông đi qua bà đi lại hay ngắm một bông hoa nở_tàn trong màn mưa cũng đủ để cảm thấy sự hiện diện của Hạnh phúc. Tháng năm đã quá nửa, lại một sự chuyển mùa. Mùa hè ở đất phương nam dường như cũng được phân hóa rõ rệt nắng nóng_ẩm_mưa nhiều. Mưa. Chắc chắn mưa miền nam phải nghiêng mình chịu thua trước mưa trên phố Huế về độ dai dẫn, nhưng nói đến độ đỏng đảnh thất thường thì phải hơn rất nhiều. Có hôm trời đang nắng vẫn đổ mưa to,mưa vừa dứt thì nắng lại lên làm bao người lóng ngóng với mớ ô, mũ, áo mưa_chẳng biết xử lí thế nào. Mặc vào hay bỏ ra? Điều rũ rượi như nhau cả. Thế nên để dung hòa cách tốt nhất là nên phòng thủ theo vài cái bị để chứa đồ có thể thấm nước, áo khoác và áo mưa… có như thế mới chống chọi được với bà thời tiết.

Sau cơn mưa trời lại tạnh, nỗi buồn nào rồi cũng qua đi. Dù ko được nhận vào làm ở những nơi mình yêu thích, nhưng mình vẫn tự hào vì ít nhất mình đã tự đi bằng đôi chân của mình không nhờ vả một ai khác.

“Lòng can đảm cũng như tình yêu, nó cần được nuôi dưỡng bằng hy vọng”

Napoléon

Hôm nay mình lại có một động lực mới :điểm 9 môn Maketting. Mặc dù chỉ đi học 10/45 tiết nhưng mình lại có điểm cao nhất lớp (và duy nhất). Sẽ chẳng vui vẻ gì nếu đây là một môn khác do một giáo viên khác giảng dạy, nhưng đó lại là thầy hơi bị đẹp giai lại rất có duyên nên mình rất vui vì bài thi của mình (đại diện cho mình) đã được thầy nâng niu. Căn bệnh mê giai đẹp này chắc khó chữa dzữ, dzậy thôi ko chữa làm gì cho mắc công mắc của.

Có hai câu chuyện mà giữ trong lòng, ko rút vào đâu là ko ổn:

  1. Bé Út cưng của mình sốt cao, mũi thò lò vào lúc trưa nắng chang chang nhà cửa chẳng có ai, 1h30 mình phải đi học. Thế là phải quày quả đi mua thuốc cho hắn từ 1h PM. Khốn thay, chủ nhật mọi hiệu thuốc đều nghỉ, chạy rong khắp thị xã đến cả tiếng mà chỉ thấy mỗi 1tiệm mở cửa. Niềm vui chưa dâng lên thì gặp bà chủ phăng cho 1câu : “Đợi một chút”. Ô hay làm sao, cô ta đang rất vất vả nhìn ngó vu vơ và làm những chuyện vơ vẩn chẳng kém cực khổ (mình đứng đó giống ngừi tàng hình cực). 5 phút trôi qua như cả thế kỉ. Vừa mở mồm ra bảo “Chị làm ơn bán thuốc cho em gấp, em bé bệnh…” _ “Vậy em chút em quay lại đi!”_(Ý như mình là cục phiền phức hổng bằng) Cái sự quê và bực lên đến nóc giọng đủ để thốt lên 1câu “Đợi em bé bệnh chết xong rồi ra mua thuốc hả?”. Biết là câu nói chả có chủ vị, cú pháp gì ráo nhưng nói ra được thật hả lòng mát ruột.
  2. Đang bon bon đi đến trường thì gặp 1tai nạn : một ông xỉn đụng một chị công nhân vệ sinh_gãy chân, rác tung tóe đầy đường. Trưa trời trưa trật, sáng bưng con mắt + bộ đồ CNVS cam lè lẫn xọc xanh chuối có đui cũng thấy mờ mờ + xe rác đẩy tay to hơn con trâu + chị lao công đi sát lề đường, vậy mà cũng cố mà đâm vào cho được. Đụng người ta gãy giò mà lăng xăng lo cho… cái xe của mình hổng biết có bị gì hông???

=> Trên đời ngẫm lại cũng có lắm kẻ dở người dở đười ươi thật!