Thứ Ba, 31 tháng 10, 2006

toi la ai?




Tôi chỉ là một cô bé nhỏ nhắn đang đi giữa đại lộ mênh mông của cuộc đời.Có ai trong số đám đông nào biết đến tôi? Con đường khổng lồ với dòng người xa lạ, hoặc có quen biết nhau thì cũng chẳng thể nhận ra nhau vì họ đang đi với tốc độ chống mặt. Ai cũng mong mình đi đúng đường và về đích nhanh nhất. Những ai sơ ý sẽ gặp tai nạn, bị thương hay chết. Còn những ai sợ hãi đối mặt với tai nạn sẽ mãi mãi không đến được đoạn cuối của con đường, nơi có câu trả lời cho câu hỏi : TÔI LÀ AI? Có bao nhiêu con đường mà chúng ta phải đi qua trong cuộc đời này? Có thể trên con đường này, bạn đi nhanh hơn tôi, an toàn hơn tôi vì bạn đi bằng phương tiện tốt hơn tôi. Nhưng đâu chắc rằng ở một con đường nào đó bạn lại không thua tôi vì tôi có những điều kiện vượt trước bạn? Có một điều tôi chắc rằng nếu chúng ta không bắt đầu đi trên những con đường ấy thì chúng ta sẽ không thể nào biết được điều gì đang chờ đợi chúng ta, là may hay rủi. Nào còn chờ gì mà không bất đầu cuộc đua của tất cả chúng ta.

Nếu không ra đường vì sợ tai nạn thì đừng đi, nếu sợ cuộc sống đau khổ thì hãy đừng sống, nếu không muốn chết thì hãy đứng lên đừng sợ vất ngã và sai lầm.

Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2006

hat mua roi bao lau?




Những hạt mưa ko sáng lấp lánh như kim cương, ko có ánh hào quang như các vì sao, ko sáng choang như kim loại, ko mong manh như thủy tinh... chỉ là những giọt nước do hơi nước ngưng tụ rồi từ những án mây rơi xuống trần gian này. Ko kiêu sa lộng lẫy như các bạn của mình, hạt mưa mãi là cô bé tuổi 16 hồn nhiên ko màng đến vẻ đẹp của mình nhưng làm đứng tim bao người bất chợp chiêm ngưỡng.

Thứ Năm, 19 tháng 10, 2006

chao ngay moi!

Lại một ngày mới bắt đầu,thế nhưng tôi vẫn là tôi,có chút thay đổi nào chăng? Gia đình,bạn bè, sự nghiệp... vẫn u như kĩ. Không! Tôi hôm nay phải cố gắng hơn nữa để thoát khỏi cái vòng kim cô của sự nghèo nàn về tri thức chứ! Cố lên.


Biết là mặt trời ngày nào cũng mọc, đó có thể là điều xấu như cũng có thể là điều tốt, dù nó xấu hay tốt thì cũng ai thay đổi được việc ấy, nếu như tôi cố gắng hết để thay đổi nó thì cũng được gì hay chỉ mang lại tai hoạ cho cả loài người?


 

Thứ Năm, 12 tháng 10, 2006

...de gio cuon di

Viết thay cho các bạn 03BC tặng bạn Thọ


Hôm thứ 3 tuần này, mình chợt giật mình khi nghe bạn Thọ gọi tên trên đường Điện Biên Phủ. Nhìn vẻ già dặn và hơi trầm ngâm của bạn Thọ, mình biết trước mắt mình ko còn là lớp trưởng nói ko ai nghe, ko nói thì người ta càng làm tới dữ hơn nữa...mà là 1 con người đã trải qua nhiều gian truân để tồn tại. Có lẽ mình ko nịn bạn Thọ vì có nịn thì cũng được gì đâu. Mình được bạn Thọ cho biết sau khi tốt nghiệp 03BC, gia đình bạn Thọ đã gặp nhiều tai biến, cha bị tai nạn giao thông, em thì bị bệnh thận nặng, cả gánh nặng gia đình đè nặng lên vai bạn. Ko cần nhiều lời lẽ hoa mỹ để minh hoạ, cả hình hài khắc khổ, phong trần của Thọ đã là 1thước phim sinh động. Trong thời gian vất vả tưởng chừng đôi vai ấy đã gục ngã thì thần số phận đã mở lòng mỉm cười với bạn. Thọ luyện thi chỉ trong 2tháng_2 tháng ko phải ở lò luyện thi hay trung tâm chất lượng cao mà là ở xưởng ghe_một nơi đầy mồ hôi và nước mắt tại nơi được mệnh danh nghèo nhất xứ Việt : miền trung. Vậy mà khó khăn gian khổ ko thể khuất phục ý chí muốn được học, được thay đổi trí tuệ của bản thân để thay đổi gia đình, xa hơn là thay đổi vận mệnh của 1 miền quê nghèo, Thọ vào đại học. Tôi hi vọng là Thọ sẽ tốt nghiệp với tấm bằng kha khá để vượt lên số phận của mình. Khi tôi gặp Thọ, bạn đang đi đến toà tổng giám mục để làm thủ tục xin học phí. Và điều cuối cùng tôi muốn nói với tất cả các bạn 03BC là: "Chúng ta có làm được gì ko để giúp ước mơ của bạn Thọ thành hiện thực" .Tôi biết các bạn cũng gặp khó khăn trong cuộc sống, nhưng hãy đừng chai lỳ, vô cảm trước cái đẹp.


Tôi ko hi vọng mình sẽ làm nên 1 điều gì to tát, tôi chỉ mong muốn lớp 03BC của mình có dịp để quay trở lại thời gian đẹp nhất của chúng ta bằng cách quan tâm đến nhau hơn.

doi mat




"Đôi mắt" này cũng chẳng khác với tác phẩm văn học của Nam Cao là mấy. Tuần vừa rồi miình ko post gì cả một phần vì mưa gió, một phần vì lười. Nhưng có 2 câu nói cứ ánh ảm mình mãi buộc mình phải lết lên net post bài mày.


Câu nói 1 là của Tonny, thầy dạy anh văn của mình tự nhiên bảo "Hello" tiếng Việt là gì? Mình nhanh nhảu nói "Xin chào", thế nhưng lại ngớ người ra khi thầy hỏi lại "Vậy tại sao các bạn ko nói xin chào khi trả lời điện thoại mà lại nói Hello?". Ôi, con người 2năm học báo chí và hơn 1năm học ngữ văn của mình biến đi đâu mất. Một cô bé đáp rằng vì trước đây VN là thuộc địa của Pháp nên người ta quen dùng từ "Alô" chứ ko fải "Hello". Tonny lại cho rằng vì người Việt bắt chước phim ảnh, truyền thông và có máu xính ngoại nên thế... Mình cảm thấy vô cùng xấu hổ, quả thật tại sao từ trước đến nay người Việt mình lại thích vay mượn những thứ mình vốn quá dư dả đến như vậy? Lại nghĩ đến chương trình "Alô @ với ngôi sao" lại càng quê hơn và chỉ ước rằng người Tây đừng bao giờ xem chương trình ấy để lòng tự hào dân tộc của mình còn chút đỉnh để vớt vát.


Câu nói thứ 2 là của Joe, một anh chàng người Canada đang nổi đình đám trong thế giới blog Việt vì Joe viết blog bằng tiếng Việt khá sỏi. Sau 2năm ăn, ngủ ở những góc đường Hà Nội để học tiếng Việt đường phố, Joe vào đại học để biết thế nào là tiếng Việt hàn lâm và cách giao tiếp lễ phép với người lớn tuổi. Nhìn lại mình thì thế nào? 05 năm học tiếng Việt căn bản, 12 năm học tiếng Việt hàn lâm, 4năm học tiếng Việt cao cấp ở đại học, thế nhưng việc giao tiếp với người lớn tuổi chưa chắc đã được các cô, cậu ngày nay chú trọng. Nghịch cảnh là trong số họ không ít người về nhà thì bô bô tiếng anh bồi với gia đình chứ thực ra thì trong trường chỉ được học theo kiểu tiếng anh của người Việt. Trong khi bao chí kêu ca rằng trẻ con bây giờ chỉ tươm tướt nói tiếng anh thì bên cạnh đó còn có những bậc lão tiền bối ngành giáo dục cho con em thế kỷ kinh tế tri thức năm 2006 học giáo trình tiếng anh của những năm 1986. Ối giời ơi, Lê_nin_nít với Các_mác... thật là lạc hậu ngày càng xa hơn.


Có 1 câu khác dễ chạy nọc mấy bạn trai Việt hơn nữa nè >Ông Lý ... là con cháu đời thứ ... của Lý Thái Tổ lưu lạc sang Hàn Quốc 800 năm nay, đã phát biểu trong talk show "Talk Vietnam" như thế này :" Tôi thấy ở VN phụ nữ dường như lúc nào cũng có việc để làm, họ luôn luôn bận rộn với một cái gì đó ...còn đàn ông thì hầu như ko làm việc gì. "


Trông người lại nghĩ đến ta.Còn chút tự trọng thì thôi xính ngoại dùm.