Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2007

Mùa chôm chôm




Một cuộc tàn sát vườn chôm chôm ở Mỹ Hảo, và thành quả thu được ko chỉ yên phận ở gốc chôm mà lân la sang gốc mít, dâu da, măng cụt,... và sen.Những vuông sen óng ánh đầy những hạt nước tròn vành vạnh, rung rung, chực trào ra khỏi tấm là sau cơn mưa. Phải cám ơn chị H.A.G.L và chị Thuỳ 1chút đã tạo điều kiện cho lũ chúng em có được cơ hội vàng để trổ tài sát trái cây.. Sém chút nữa là mình có thêm 1kỉ lục: đánh bài dưới mưa, vừa chơi vừa ăn chôm chôm hái tại chỗ,... nếu như trời đừng mưa to đến thế. Phần hấp dẫn nhất là sau cơn mưa đường đất đỏ bị lầy, nhão nhoét bùn,mỗi metter chạy qua là mỗi lần tim lên cơn hấp tấp. Chẳng qua vì cả bọn chưa en séng, mà cũng đã đi đến quán rồi nhưng quán vừa đóng cửa vì quá 11AM, hic hic, nên đành lội bùn mà tìm đường cứu bao tử. Khà khà, cuối cùng thì 1bữa trưa hoành tráng cũng diễn ra trong sự chụp giựt của 9mạng.Phù, nhờ lanh tay nên tui dành được chú ếch lực lưỡng nhất ko thì ông TờRí măm rùi... Không gì bằng một chủ nhật vui vẻ với bạn bè ở ngoại ô, nơi có vườn cây xanh mát và lủng lẳng trái chín.

Cuộc sống của người nông dân mới yên bình làm sao. Thế mà dừng như sâu kín trong họ lại ẩn chứa mộng thành thị. Vậy mà có những con người chỉ mong rằng mình được đổi chổ cho nhau.Nông dân hứng khởi bán đất lên thành phố, kẻ chợ(và quan chức) thì vu vi về chốn khỉ ho gò gáy lập đồn điền... Cuộc đời rắc rối thật, đến bao giờ con người mới có thể hài lòng với những gì mình đang có? Phải chăng ta nên học cách tự hài lòng với bản thân?

Hôm nay, bỗng mình cảm thấy rất tủi con khỉ (thân) vì lí do mang tên xyz, tự nhiên những người xung quanh mình như trở thành xa lạ, mình bật khóc ngon trên con đường đông đúc. Để rồi sau đó thấy mình giống hồi bé, hay khóc nhè khi mẹ bảo ko thương mình nữa (tất nhiên chỉ đùa thui, tui là con gái rượu mà), và có lần khóc ré lên trong rạp chiếu bóng lúc cùng mẹ đi xem bộ phim gì gì đó có 1em bé bị mẹ mang cho người ta vì nhà nghèo_con đông ko nuôi nổi.Ôi tuổi thơ của mình với biết bao kỉ niệm thật ngây thơ. Trong mớ kỉ niệm mà mình chỉ nhớ lộn xộn ấy nếu như ko có những lúc buồn bã, chán chường chắc có lẽ mình đã ko biết được rằng niềm vui đáng quý như thế nào đâu nhỉ? Kỉ niệm vui_Nó như viên kẹo ngọt, như chiếc gối ôm, như liều thuốc arpirin mà mình đã nghiện rồi, cứ mỗi lần cảm thấy mệt mỏi là lại lôi ra để tự an ủi.

Tuổi thơ ấu mãi được nhớ đến muôn năm!

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2007

Puppy love




Mùng năm tháng năm_nửa năm đã trôi qua rồi. Kiểm điểm lại những gì đã làm đạt và chưa đạt của bản thân, chỉ dám nghĩ đến thôi chứ cũng chẳng dám ghi ra giấy trắng mực đen. Sợ xấu con cọp đoá mừ(hehehe). Hôm nay mưa tầm tã, làm mình phải cút học,cùng bà Hà chạy long bong tắm mưa. Đúng là một ngày đầy nước. Đợi A2 gần 3tiếng, cũng từng đó thời gian nhong nhong ngoài mưa. Ôi, mưa rơi tí tách làm lòng mình muốn khóc (và khóc thật, eo ôi, con bé này đổi tính hay mít ướt từ bao giờ).Tự nhiên miệng lại bật ra câu hát cũ rích ..."về nhà làm gì khi mây đen dầy kín cỗi lòng...", lại nhớ hồi xưa với bao kĩ niệm dưới mưa, những ngày tháng sáu ra rồi...

Ngày xưa, cả bọn hay đi lang thang tắm mưa, khi người vừa thấm ướt thì bầy trò đi ăn kem, để rồi tay chân run lẩy bẩy bước chẳng vững ra khỏi quán. Ngày ấy, mình là chúa ghét mặc áo mưa, lại hay cảm cúm, thế là sau buổi tiệc mưa đêm thì lại đổ bệnh, sốt hầm hập. Đúng là tuổi hâm hâm.

Tháng sáu, mùa thi qua đi, mùa nghỉ hè của lũ học trò ghét trường lớp_sách vở_thầy cô nhưng thích tám với bạn bè. Vậy là nằm nhà buồn rũ rượi vì ko được gặp bạn, và hơn nữa là ko được gặp ai kia. Công việc đội mưa lại mang đến bao điều thú vị mới, mang chút lãng mạng vu vơ. Những hạt mưa bé xíu ko dứt nối đuôi nhau rơi , mang theo chút hương thơm của cây cỏ mơn mởn. Một bông hoa ngọc lan trắng toát, thơm dịu. Chuông nhà thờ ngân nga từ tiếng. Một chiếc ô xoe tròn. Một cô bé ngóng chờ người dưng. Một chiếc xe cộc cạch với hai trái tim loạn xạ.

Ôi mối tình puppy love thật đẹp. Hãy giữ gìn nó mãi ta nhé.

Và còn bao kỉ niệm dưới mưa tháng sáu nữa mà ta mãi mãi chôn vào lòng, khoá chặt cửa vào và vứt chìa khoá đi để chính ta cũng ko thể tìm thấy. Có như thế chút bình yên sẽ đến bên ta trong giấc ngủ.

Tháng sáu ơi, hãy để ta mãi là con người vô tư mơ mộng và an lành nhé.

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2007

Sunday =SUN+DAY




WOW, đọc xong IT HAPPENED TO NANCY, bỗng nhiên mình muốn khóc, mà ko chỉ muốn, nước mắt đã làm ướt cả vạt má. Tội nghiệp Nancy, tội nghiệp cho triệu người chẳng may nhiễm HIV và cũng căm hận gã Collin máu lạnh... Cô bé Nancy với tâm hồn trong sáng của tuổi 16 làm mình ko khỏi trăn trở, nếu như tuổi mới lớn của mình ko may ...như thế thì chắc mình sẽ tiêu cực ngàn lần hơn.

"Điều đáng sợ là Nancy có thể là bất cứ ai đó trong số những người quen của bạn mà bạn không hề biết"

Cuộc sống,gia đình,bạn bè và quyển nhật ký mà cô bé yêu quý, rồi cả những ai từng đọc quyển nhật ký này trên hành tinh luôn luôn tồn tại hình ảnh dễ thương của cô, bởi : "chẳng có ai hoàn toàn thế chỗ được cho ai cả" Mỗi một sinh linh tồn tại trên thế giới này đều có một vị trí riêng, thiêng liêng và cao quý như nhau. Thượng đế thật công bằng khi cho chúng ta (dù người giàu hay kẻ nghèo) mỗi ngày có 24giờ như nhau.

Mình thật may mắn khi có gia đình yêu thương, bạn bè thân thiện, và 1người vô cùng đặc biệt quan tâm đến mình...ấy vậy mà đôi khi mình lại có những ý nghĩa tiêu cực vớ vẩn về vài vấn đề rắc rối nhỏ xíu, thật đáng đánh đòn.

Hãy hít một hơi thật dài, hãy thổi những ưu tư trôi theo làn gió, hãy hướng về phía bầu trời đầy nắng ấm, hãy lắng nghe hơi thở của cuộc sống...

Chào một ngày chủ nhật đáng yêu...

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2007

wellcome Ha to BD.




Vậy là cuối cùng mình cũng có 1bạn đồng cảnh ngộ (dù hơi muộn). Khà khà. Bạn Hà vừa mới bị ăn 1con cá thật to mặc dù 1-4 qua quá ư là xa lắc rùi. Mà thói đời cũng ngộ, nước sông ko phạm nước giếng dzị mà nước giếng lại muốn khuấy động nước sông. Thật pó tay với lũ bạn của bà Hà.(tui chửi phụ bà ko lấy tiền công đâu).

Mấy hôm nay trời nóng hầm hập, mưa nhỏ giọt như vua ban phát ân huệ cho hậu cung. Đúng thật là hạn bà chằng. Vài giọt mưa phùn chưa chạm đất đã nóng bốc khói, chỉ làm cho cái mùi hăng hắc của đất xồng xộc vào mũi. Ước gì có 1cơn mưa thật mát lành. Có lẽ lời cầu mong ấy sẽ fải trả giá bằng mưa giông, lốc, lũ lụt... lại có lắm cảnh đau lòng. Thế là 2tuần trôi qua, mình bận rộn hơn, cpu đầy virus +... thế là tạm ngưng post. Hình cũng chả chụp được mấy vì ngại nắng, nóng chả muốn ra khỏi nhà. Lười quá, Chúa ơi cứu con!