Thứ Hai, 26 tháng 2, 2007

February 26, 2007




Chỉ 5phút đi phà ngang sông Sài Gòn, Bình Dương sao gần với thành phố lớn này thế. Nếu ko có cầu nối, một chiếc phà hay một con đò, khỏang cách được của dòng sông lại trở nên thật xa xôi :

“Anh đến tìm hoa thì hoa đã nở

Anh đến tìm đò thì đò đã sang sông

Anh đến tìm em thì em đã có chồng.”

Ko biết tự bao giờ dòng sông mơ mộng từng là chốn hò hẹn của bao đôi tình nhân xuất hiện nhiều lục bình đến thế, lục bình rôi líu ríu. Nguyễn Ngọc Tư viết rằng hoa lục bình ở chỗ nước tù đọng thì cũng thường thôi, chỉ những bông hoa nở giữa dòng nước là nhìn buồn đến nẫu cả ruột ( nguyên văn nằm trên báo Saigon Time, số mấy thì quên rùi). Những chùm hoa bé li ti nở trôi nổi hàng nối hàng trên dòng sông sao giống thân phận con người giữa dòng đời này đến thế. Lạc lõng, cô độc, u sầu, ko phương hướng. Ta cũng chẳng có 1cứu cánh nào cho những ngày tháng sau đại học nên có lẽ dễ đồng cảm với mi vậy. Những tháng ngày bị nỗi buồn làm chủ đang khiến cho cái tôi vốn quen với tự do của mình mất đi dũng khí ít nhiều. Bây giờ ta tạm để ngươi chiến thắng, nhưng sẽ ko lâu nữa đâu, ta biết nghị lực của ta sẽ ko bao giờ đầu hàng trước mọi khó khăn thử thách. Đám hoc lục bình kia rồi cũng sẽ được chia sẻ với cá kho tộ (món này mới học được í), hixhix, thơm quá. Có thực mới vực được đạo mà lị.(Giờ phút thực dụng lại bắt đầu rồi (^.^) )