Thứ Hai, 24 tháng 9, 2007

Tháng ngày tồi tệ...1entry ko dành để hiểu




Sau trận núi lửa phun nhan thạch vào giữa tháng 9 đến nay, dư chấncủa nó vẫn còn, liên tiếp là triền miên những giận hờn, mâu thuẫn, trách móc, nặng nhẹ... Mình cần thời gian để suy nghĩ lại ư? Ko phải mình đã có 2năm để khắc phục hậu quả của những lỗi lầm ngày xưa hay sao. 2năm trôi qua với những cơ hội, thời gian, phấn đấu, chuyên môn, tình bạn... dần tàn lụi. Hơn hết chính là ở lòng nhiệt huyết tuổi trẻ của mình, nó đang đi ngang đời tôi, vô tình chẳng thèm ngoáy lại. Sau lần vất ngã đầu tiên mình đã ko đứng lên mà còn để cho bao nhiêu thứ khác gục mặt đi. Một cánh cửa, một lối rẽ khác chăng? Liệu tất cả những thay đổi có giúp mình vượt qua khỏi bóng đen khủng khiếp đang nuốt chửng mình từ bên trong. Ích kỉ, cô độc, tự ái, sĩ diện... những con sâu quấn quanh thân mình để hút máu. Ôi mình ghê tởm chúng nhưng lại phần nào hả hê khi chúng lớn lên. Tại sao mình ko thể vứt bỏ hết quá khứ để sống tốt hơn thế này. Mình buồn, đau nhói, những giọt nước mắt đang chảy trên đôi má nóng hổi nhưng thật vô nghĩa. Mình cần gì nước mắt chứ. Cút đi.

Ôi mối quan hệ giữa người và người sao mong manh dễ vỡ đến thế. Mình sợ tình thương vì nó là thứ có thể giúp người ta vượt qua mọi khó khăn, vất vả nhưng cũng khiến người ta rơi xuống hố sâu tuyệt vọng, khốn cùng. 1lời nói, 1cử chỉ... đâu có phải là 1con người. Đã bao lần mình tự nhủ hãy vứt bỏ đi trái tim, sống thật vô cảm ấy... nó sẽ giúp mày vui vẻ leo lên đỉnh cao của danh vị,tiền tài,sự ngưỡng mộ cho dù có phải nhấn chìm người khác. Nhưng làm sao mình thở được khi không có trái tim? Mình đang tự nhốt chính bản thân vào 1mê cung để rồi lại bức phá, chòi đạp cho nó tang hoang để được tự do. Nhưng đâu là tự do, hay lại chỉ là 1chiếc lồng khác...

Con thú bị trúng tên 1lần rồi sẽ sợ cành cong.