Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2007

Hom nay, di lang thang...




Có một loài hoa... vô duyên đến lạ (theo cảm tính của mình thui,có đụng chạm đến fav flower của ai đó thì sorry!),là hoa giấy. Chẳng hương, chỉ có sắc thắm và được cái lắm bông, cắm đại 1nhành cũng mọc xum xuê. Thật đơn sơ, chân chất như một cô gái quê (quái ghê!). Nếu hỏi mình thích hay ko thích loài hoa này thì chắc là ko thể có câu trả lời. Nhìn hoa giấy nở rộ chi chít trên các nhánh, che cả lá, vươn lên cao rồi lại rũ xuống hao hao giống một cụm pháo hồng đang nổ. Những kí ức về ngày xưa lại trở về với màu pháo ấy. Ngày nào, cô bé 4-5 tuổi như con vịt con xấu xí bị mọi người xung quanh ghẻ lạnh, chỉ biết ôm chân cô Năm hay bà nội tìm một chổ trút hờn tủi. Mỗi lần đến đêm giao thừa là cô bé trốn biệt trong nhà dù tiếng pháo đã lộp bộp trộn tràng như tiếng trống trong lồng ngực cô đang nô nức chờ tết đến.Lần lượt những phong pháo dài tạo ra tiếng nổ dài hơi, pháo càng nổ to, càng dai dẳng thì càng chứng tỏ chủ nhân của chúng giàu có, sung túc và có nhiều phúc phần bâý nhiêu. Tiền lần lượt được đốt đi để hối lộ thần thánh mua lấy chữ PHÚC. Tết ko phải là một khái niệm vô tri, nó hưũ hình, có thể nghe thấy được như tiếng pháo giòn tan,mùi hăng hăng của diêm, khói tỏa như sương phủ;tết còn đẹp như hoa chợ xuân, ngọt như mứt trên các sạp, vui như được mặc áo mới dù chiếc áo vải bình thường do mẹ tự tay thêu và móc xích. Khi các bọn con trai tranh nhau nhặt pháo lép bất chấp chúng làm phỏng tay, cô bé chỉ lặng nhìn qua khe cửa và mong trời mau sáng để được chở đi chơi, được mọi người âu yếm trao bao lì xì. Nhưng cô bé đâu biết rằng đó là một màn diễn mà cô bé chỉ đóng vai nền tông lên vẻ đẹp nhân cách của những người lớn rất giỏi buôn bán nhân cách. Truyện cổ tích có thật ko khi mà vịt con xấu xí, ngoan ngoãn, học chăm ...chỉ nhận được một cái ôm hờ hững, một cái vuốt ve gượng gạo, chóng vánh ; trong khi những con thiên nga hợm hĩnh, ít lễ phép hơn, ít chăm ngoan hơn lại nhận được những cái ôm gì, siết chặc ko buông rời, những lời chúc phúc nịn hót ko ngơi nghỉ.Giữa những con thiên nga và vịt con xấu xí chỉ khác nhau bởi chúng có hay ko có phụ huynh vai mang túi bạc kè kè. Có ai biết rằng trong tâm hồn vịt con xâú xí có biết bao tổn thương ko thể nào bù đắp được. Ngày qua ngày vết thương âý chai sạn dần như một thông điệp :cảnh giác, cảnh giác và cảnh giác trước con người.Một con thú một lần bị thương thì ngàn lần sợ muĩ tên nhọn. Thế là tuổi thơ đã bị đánh đổi lấy một kinh nghiệm mà ko ai muốn chiêm nghiệm dù chỉ 1lần trong đời.

Tết, ngưòi lớn ơi, hãy quan tâm đến trẻ thơ nhé, vì khi chúng ta đã ươm mầm, uốn cây non thế nào thì quả và hình dạng của chúng sẽ như thế âý. Cuộc đời sẽ ko có quả ngọt nếu ko có những mầm ngọt được nâng niu.