Thứ Tư, 9 tháng 5, 2007

Toi dang bi tra gia'




Trong khối hỗn mang của cuộc đời mình, tôi nhận thấy mình ngày càng lạc sâu hơn trong mê cung. Buồn chán, mệt mỏi, thất vọng, bi lụy... ban đầu chỉ là những người khách trọ nhưng dần dần chúng trở thành chủ nhà của tâm hồn tôi. Niềm vui, hạnh phúc bị đuổi ra khỏi vương quốc ấy. Chúng ra đi, chẳng tạ từ, không màng kháng cự lại kẻ xâm lăng. Phải, tôi là người hèn yếu. Mặc dù có nguy biện thế nào, mọi lời tự động viên chiếu lệ của tôi chỉ như hòn đá chẳng thể làm dao động mặt biển. Hai năm trốn tránh sự thất bại, 365x2 ngày tôi mộng du lang thang hay vật vờ trên thế gian này. Lại một mùa mưa tới với bao ký ức u buồn bị tôi bỏ rơi đang quay lại van xin tôi một nơi trú ngụ. Giá như..., ôi biết bao cái giá như tôi phải làm, giá như tôi đừng làm thế này thế nọ. Tự bao giờ tôi là người do dự, hay đắn đo, mặc cả với chính bản thân mình về những điều nên và không nên? Hay bây giờ tôi chẳng là tôi mà chỉ là một khối hình thể được lắp rắp vụng về từ những mâu thuẫn, dằn vặt. Đâu là mục đích của cuộc đời tôi. Không biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi tôi là ai, tôi muốn gì, vì sao tôi tồn tại...Đi lẩn quẫn mãi trong mê cung không lối thoát của chính mình, tôi càng nhận ra rằng mình rất cần một nơi an bình cho tâm hồn này. Tôi cần cái mà người ta gói gọn trong hai chữ "Hạnh phúc" hơn những thứ do "tiền" và "địa vị cao trong xã hội" đại diện. Nếu khi còn là một cô bé, ắt hẳn tôi sẽ bảo "Điên rồ", tiền và danh vọng là tất cả. Đi du học, sang nơi xứ người liệu tâm hồn tôi có tốt hơn chăng? Khi mà những yêu thương của gia đình, tình cảm ngọt ngào của bạn bè còn không thể vực tôi qua màng đen của mặc cảm, của bi quan, của lỗi lầm. Hay nó chỉ giúp tôi thỏa mãn trong phút chốc rồi lại rơi vào chuỗi tiêu cực khác. Kỉ niệm có phải là thứ dễ chối bỏ? Mải mê chơi đùa với nỗi buồn của mình, tôi đang rời xa thực tại, nơi có những việc cần tôi làm, có những mối quan hệ cần tôi giữ gìn và phát triển, có những niềm vui phía trước chào đón tôi... để rồi đã tôi đã mất trong quá khứ lại phải mất nhiều hơn trong hiện tại. Có lẽ tôi "mất" vì tôi chẳng biết quý trọng những gì mình được nhận và không biết cho?

Khi bạn bắn vào quá khứ một mũi tên, nó sẽ bắn lại bạn bằng đại bát.