Thứ Hai, 19 tháng 2, 2007

Oi Suoi Tien nay da hoa dia nguc?




Than ôi, mệt đứt hơi luôn vậy. Ko vì bé Út nhà mình muốn được đi chơi cho trọn vẹn mùa xuân và diện đồ đẹp luôn đó mà thì mình đâu có fải chui vào cái cống đen nghịt người như vậy. Nhìn xem, giống mới bị mất sổ gạo hông? Còn tệ hơn nữa chứ. Ko biết người đâu mà lắm thế chen chúc thấy ghê. Gặp người thơm tho sạch sẽ thì hổng sao, gặp mí ngừi bị "viêm" mới ghê...ặc ặc, mà cái mùi này thì mình chịu. Đã bảo mẹ mua tour đi biển xa xa mà ko chịu,hic hic con hổng chịu đâu, bắt đền đi.

Xuan dang qua nghia la xuan da tan!




Mùng ba_vẫn như 2mùng trước: nằm nhà, trùm mềm ngủ, ngủ dậy rồi ăn, ăn ở nhà chán thì lên nội ăn ké, hết ăn bên nội lại vòng qua ngoại mà ăn tiếp. Vậy là hết ba ngày tết. Ko còn cảm giác háo hức đợi chờ "em mặc áo mới đi chúc tết ông bà..." thay vào đó là mong cho tết chóng qua để cuộc sống bình thường tiếp diễn: đi học, đi lòng vòng,đi ăn hàng, ghé nhà mấy đứa bạn tám chiện, shopping... Ôi chao, mùng 1 tết chỉ đi thăm họ hàng chứ có dám bén mãn đến nhà lũ bạn đâu, chỉ vì sợ kị tuổi, sợ vô tình làm người xông đất_mà mình vốn là đứa lề mề, mơ mộng, đãng trí... nói chung ko có 1tẹo nào khả năng giúp cho gia chủ quanh năm lộc phát (68). Hôm nay ngày đầu tiên xuất hành qua nhà Thuận, y như mình dự đoán :sau khi đi lòng vòng tìm điểm đến-> hạ cánh-> vào bếp kiếm gì ních đầy bụng-> phút giây giải trí bắt đầu, thường là nhậu hoặc đánh bài ===>mà mình lại ghét cay ghét đắng, ghét hơn cả từ ghét, ghét ko thể ghét hơn nữa 2loại hình giải trí này. Thật sự mình ko muốn xúc phạm ai cả nhưng mình cảm thấy bỏ thời gian và tiền bạc, sức khoẻ vào mấy thứ này vô bổ quá. Và tại sao phải làm như vậy trong khi còn rất nhiều lựa chọn khác???(nhảy dây, bắn bi, đi chùa,đi nhà thờ, vào cô nhi viện làm từ thiện...chẳng hạn). Do đó, hậu quả tất yếu khách quan là mình tỏ thái độ chán_dù mình là người vô cùng tế nhị. Có lẽ đối với mình tiền bạc là thần thánh thiêng liêng ko thể nào mang ra làm trò chơi chăng? Dạo này mình toàn là chỉ nghĩ đến tiền, nào là : việc gì ko té ra tiền->thề ko làm, việc gì tiêu tiền lãng nhách ->cấm ko đụng tới, tiền do người khác cho ->cảnh giác cao độ. Ay da, chắc là " giờ em đã mất những phút vô tư thuở nào..." rùi. Hay là mình học văn nhiều quá nên bị tẩu hoả nhập ma, thích triết lí, sống nội tâm, ko muốn hoà nhập. Thực tế đã chứng minh, minh ko có mối quan hệ công chúng tốt lắm với vài vị trong lớp mình(cả hai trường). Buồn thật! Hôm qua đọc blog của Hạnh, có 1 câu mình rất khoái là: thà có 1người bạn hiểu và trân trọng mình hơn là có cả đống chẳng đâu vào đâu (phần này mình có thẩm mỹ viện nó lại 1chút rùi). Rồi mình tự hỏi lâu nay mình đã có bao nhiêu người bạn đúng nghĩa của từ "bạn"? Và mối quan hệ đó như thế nào? Chợt nhận ra mình thờ ơ quá, chỉ vì suy nghĩ "có hiểu nhau mới làm bạn của nhau, mà hiểu nhau quá rồi thì cần gì mở lời" mà mình đã gây ra bao hiểu lầm, giận hờn ko đâu, để rồi tình bạn dần dần ko được vun tưới mà héo mòn đi. Giá như thời gian quay trở lại để mình ko bỏ qua bất cứ cơ hội nào kết bạn, quan tâm đến mọi người xung quanh mình nhiều hơn... Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn mình_một con thú từng bị thương sợ gặp phải cạm bẫy và tên nhọn _mình ko thể dễ dàng để lòng tin lầm đặt ở trên đầu như nàng Mị.

"Tưởng giếng sau em nối sợi gàu dài
Ai ngờ giếng cạn em tiếc hoài sợi dây!"

Than ôi, làm người sao mà khó thế nhỉ? Lòng tin,mi ở đâu sao lúc ta cần ko thấy, lúc mi lại phản bội ta?