Thứ Hai, 27 tháng 11, 2006

mot ngay nhu moi ngay

Một ngày cũng bình thường diễn ra ở một nơi bé nhỏ trên trái đất này, xãy đến với một người chẳng có gì nổi trội hơn bất cứ ai. Ăn_ngủ_học và không làm gì cả. Cũng trên chuyến xe buýt gần cuối tẻ nhạt, đưa người này, đón người kia... và tôi ở trên ấy, đi từ tỉnh lẻ xuôi về thành phố. Những dòng suy nghĩ chạy qua lại trong đầu tôi không ngừng như cảnh vật bị giật lùi lại phía sau. Tôi nghĩ nhiều về quá khứ như một người già lẫn thẫn quên việc mình vừa làm, nghĩ về tương lai như một đứa trẻ chờ bố về chở đi chơi mỗi chiều, nghĩ về hiện tại_ chuyến đi xe buýt như một thế giới thu nhỏ mà vị quốc vương là bác tài.


Tôi viết ra những gì mình đáng hãnh diện và những điều mặc cảm luôn đè nặng lên chính mình: ko đẹp, ko giàu, ko cao, ko đáng yêu, ko ngọt ngào, ko hấp dẫn, ko vui vẻ, ko hòa đồng, ko học giỏi, ko giỏi ngoại ngữ, ko giỏi giao tiếp, n thứ ko .... nhưng tôi có một gia đình hạnh phúc với cha mẹ và hai đứa em trai rất thương yêu mình, tôi lại có một người con trai hết mực chiều chuộng, tôi có cuộc sống ko giàu có như những gì tôi cần đều có thể xem là đủ, tôi có những người bạn thân để chia sẻ, tôi là bờ vai để các bạn tìm đến khi buồn, tôi là sự kiêu hãnh của gia đình, tôi là cô chủ nhỏ được mọi người mỉm cười khi mua hàng, ...


Một câu thật dài cho những gì có và ko có được, bàn tay có hai mặt thế thì cuộc đời cũng đâu thể hoàn mỹ chấp nhận nó mình sẽ vui hơn sống tích cực hơn đấy bé chuột.

Thứ Ba, 7 tháng 11, 2006

co mot cau truyen co tich





Con rối muốn làm người

Cát Phượng Nguyễn Phước


Ngày nảy ngày nay tại một thành phố xinh đẹp, có một con rối tóc dài mượt như nhung, đôi mắt to tròn, cái miệng dễ thương luôn cười rất xinh xắn. Con rối xinh xắn đó tên là ... À, mà không biết cũng được, đâu có gì quan trọng đâu.



Con rối đi theo đoàn rối biểu diễn ở khắp nơi. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt.



Một hôm, con rối nằm mơ thấy một vị thần nói với nó rằng:



"Này con rối, con đã sống rất tốt trên đời, con có thể trở thành ngừơi đấy, con có muốn làm người không?"



Con rối trả lời:



- Con muốn làm người.



"Vậy thì con hãy để ngừơi ta gọi tên thật của con, tên con là ... Đó là một cái tên mà rất nhiều người cho là xấu xí, nhưng chỉ cần người khác gọi tên con và yêu thương cái tên đó thì con sẽ trở thành người"



Con rối trả lời :



- Nhưng cái tên đó làm sao người ta chịu gọi tên con ? Sao ngài không cho con một cái tên khác ?



Vị thần trả lời "Tên con do số phận đặt, không phải ta". Nói rồi, Ngài biến mất.



Năm này qua năm khác, con rối cười, con rối khóc, con rối cử động dưới những sợi dây. Con rối kết bạn với những con rối khác và những con người, thân có, sơ giao có, nhưng cũng không ai biết đến tên thật của nó. Nhưng con rối luôn muốn làm người.



Đến một ngày, con rối quyết định nói cho người ta nghe tên của mình. Con rối đến bên cô bé bán kem - bạn thân của con rối hơn một năm qua và nói rằng:



- Cô bé bán kem ơi, tôi đã chơi với cô hơn một năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ biết đến tên thật của tôi. Bây giờ tôi muốn cô biết.



Cô bé bán kem dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:



- Bạn rối hãy nói cho tôi nghe tên của bạn đi. Tôi là bạn thân của bạn, tôi muốn biết tên của bạn.



- Nhưng tên của tôi có thể cô bé sẽ thấy xấu lắm...



- Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao? Bạn cứ nói đi, đừng ngại...



Con rối chăm chú nhìn cô bé, rồi khẽ ghé miệng sát vào:



- Tên tôi là...



- Aaaaaaaaaaaaaaaa... - Cô bé bán kem hoảng hốt, khuôn mặt xanh xao và bất thần.



Rồi cô bé bán kem xa dần, xa dần, không còn nói chuyện với con rối nữa. Cô bé bán kem xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm. Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có ngừơi yêu thương nó và cái tên ấy. Nó muốn được làm người.



Một ngày kia, con rối đến bên người chăn bò - bạn thân của con rối đã năm năm và nói rằng:



- Anh chăn bò ơi, tôi và anh đã làm bạn năm năm rồi nhưng chưa bao giờ anh biết đến tên thật của tôi. Tôi muốn nói cho anh nghe vì tôi muốn có người gọi tên tôi.



Người chăn bỏ dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:



- Bạn hãy nói đi. Tôi là bạn của bạn, tôi muốn biết tên thật của bạn lắm.



- Nhưng tên của tôi có thể anh sẽ thấy xấu lắm...



- Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao ? Bạn cứ nói đi, đừng ngại...



Con rối chăm chú nhìn người chăn bò, rồi khẽ ghé miệng sát vào:



- Tên tôi là...



Ngừơi chăn bò cũng ít nói chuyện dần, rồi xa dần, xa dần con rối. Người chăn bò xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm.



Bạn bè của con rối bảo "Mày đừng nói cho người ta biết tên thật nữa, người ta rồi sẽ bỏ rơi mày, khinh miệt mày như chúng tao mà thôi". Một con rối khác nói "Mày không thể làm người được đâu". Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có người yêu thương nó ngay cả khi biết đựơc cái tên. Nó muốn được làm người.



Con rối đến bên người cha đã tạo ra nó và nói rằng:



- Cha ơi, cha đã tạo ra tôi, cha đã cho tôi hình hài này, vóc dáng này, từ con mắt đến bàn tay. Cha đã nuôi tôi, đã cho tôi những vai diễn. Tôi cám ơn cha nhiều lắm. Tôi yêu cha nhiều lắm. Tôi muốn nói cho cha nghe tên thật của mình.



Người tạo ra con rối ngạc nhiên và bảo:



- Tên thật? Không phải ta đã đặt cho con một cái tên sao? Tên của con là ...



Con rối lắc đầu:



- Không phải đâu cha ơi! Đó là tên cha đặt, còn tên mà số phận đặt cho tôi không phải như thế.



Người tạo ra con rối nheo mắt suy nghĩ rồi ôm lấy con rối vào lòng:



- Thế tên thật mà số phận đã đặt cho con là gì, con của ta?



- Nhưng tên của tôi có thể cha sẽ thấy xấu lắm...



- Dù xấu như thế nào đi nữa thì con vẫn là con của ta, ta là người đã sinh ra con, cho dù tất cả mọi người có bỏ rơi con thì ta vẫn còn đó.



Con rối chăm chú nhìn người đã tạo ra nó, rồi khẽ ghé miệng sát vào:



- Tên của tôi là ...



Người tạo ra con rối lên tim và ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi được người ta cấp cứu và dưỡng bệnh một thời gian, ông dù rất yêu thương và rất nhớ con rối nhưng cũng không bao giờ muốn gặp nó, không bao giờ muốn nó bước chân vào nhà ông nữa. Ông không thể chấp nhận mình đã tạo ra một con rối như thế này. Ông xem con rối như một quái vật.



Con rối buồn lắm...



... và nó ra đi.



Con rối vẫn đi, nó cùng với những con rối khác diễn những vở diễn vĩ đại của cuộc đời. Nó đi rất nhiều nơi. Nó có rất nhiều tiền. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt nhưng mà có ai biết đến tên của nó đâu. Và nó cũng không muốn người ta biết đến cái tên của nó nữa... một cái tên ai cũng cho là xấu xí.



Con rối vẫn cười bằng gương mặt người ta đã vẽ cho mình, vẫn diễn bằng những kịch bản mà người ta giao cho nó, nói những câu người ta thích nghe, làm những thứ người ta thích nhìn. Đôi khi nó cũng tự viết kịch bản cho mình nhưng đó là những kịch bản trong im lặng.



Ngày nảy ngày nay có một con rối, con rối có tên là ..... và mấy chục năm sống trên đời vẫn không ai gọi tên nó.





o O o




Lời của người viết:



Có một bộ truyện tranh mang tên Monster kể về một con quái vật không tên. Con rối trong câu chuyện cổ tích này có tên, nó tên là ... - à, mà thôi, biết cũng có làm được gì đâu vì bạn sẽ không gọi tên nó. Con rối rất dễ thương, nó dù không được làm người nhưng mãi mãi sẽ không bị biến thành quái vật.



Có nhiều bạn đọc xong câu chuyện sẽ biết đựơc tên thật của con rối, vậy thì bạn đừng nói cho người khác nghe nhé, vì con rối không muốn bị xem là quái vật. Nó là một con rối rất dễ thương.






Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2006

I love fruit!




Chà hấp dẫn thật! Tự nhiên mình lại thèm quay trở về 2năm về trước, cả nhóm tổ 1 hay tổ 4 ở VOV cùng nhau tung tăng đi bộ cho nó ngộ lang thang hết các phố ăn hàng ở quận 5_nơi nổi tiếng về ăn chơi.Mấy quán ốc overnight là bãi đáp của giới sống về đêm, vũ trường, phố karaoke_Lê Hồng Phong+Sư Vạn Hạnh... Nhưng bọn SV nghèo nàn lạc hậu làm gì có đủ "máu" để thưởng thức cao lương mỹ vị đó chứ.Đơn giản là trái cây dĩa, mía gim, cóc ổi xoài... hay chỉ là chén chè 500đ VN thui nhưng sao nghe ngon lạ và có cái gì đó ấm áp, thú vị. Chẳng cao sang và đảm bảo vệ sinh ATTP. Như có hôm đang ngồi ăn thì bỗng nhiên từ đâu bất ngờ 1 chú chuột heo ( nói thế vì nó bự quá mạng mà) chạy xộc vào người, cả đám hết hồn nhưng lại cười thật tươi.


ÔI tuổi học trò lắm lúc nhớ lại vui thật. Mình lại muốn được đi học mãi, chả phải bon chen kiếm đồng lương làm công nhiều lúc vừa tủi vừa ấm ức ko biết rút vào đâu cho hết.


Mai lại là ngày 04/11_họp lớp 12 ở Võ Thị Sáu. Ko biết năm nay còn bao nhiêu người đi. Có đông hơn năm trước ko nhỉ? Ba lần họp lớp, mình đã đi được mấy lần? Mà lại đòi hỏi người khác đi đủ cả ba cơ chứ? Mỗi năm, đến ngày này, lòng mình lại bồi hồi, nhung nhớ, ...sến 1 cách khó tả. Lại có ước muốn điên rồ là được làm cô bé lớp 12 cấp sách đến trường. Trời ạ, trốn khỏi nanh vuốt của cô Võ Thu là sung sướng biết bao, tự dưng lại đòi chui vào hang hùm 1 lần nữa là seo? Chắc thế nào lũ bạn 12A13 cũng bảo thế. Thế là ba năm vắng đi Hằng, Hào_chuhôle và năm nay lại có mấy đứa đi nước ngoài, mấy đứa lấy chồng, mấy đứa ...  cũng chẳng biết được đang làm gì, ở đâu trên trái đất này. Có xa xôi gì đâu cơ chứ, mình cũng đang ở tại quận Bình Thạnh thôi, thế mà muốn đến thăm chúng mãi sao vẫn thấy ngập ngừng như đi gặp người xa lạ. Giá như là người lạ có khi mình ko phải bối rối đến thế. Tuy mình ko phải là người quá thua kém bạn bè, nhưng mình lại cảm thấy mặc cảm thế nào đấy khi tiếp xúc với bạn cũ. Những kỷ niệm của lớp 12, của năm khó khăn nhất trong cuộc đời mà mình muốn chôn vùi nhưng chưa bao giờ được. Có lẽ nỗi sợ hãi sẽ bị chế ngự khi mình dám đối mặt với nó.


Tháng 11, tháng đầy cảm xúc của tôi. Mình cần được chia sẻ bởi các bạn.