Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2007

Ngày mưa




Ngoài trời mưa vẫn rơi, thế là 1ngày đầy mưa rôi qua, mưa ướt cả blog của nàng Chuột nhắt lí lắt, bầu trời mọng nước cứ rấm rứt mãi ko thôi...Ôi 1ngày buồn, thế mà có 1blog lại vui đến lạ vì mưa. Mỗi người 1tâm trạng. Sau 1ngày tâm tính tớ xuống cấp đến ngày cơ thể tớ trong tình trạng "treo" lại đến ngày ông trời nhiễm virus khóc nhè. Chẳng biết ngày mai là ngày thế nào nữa. Ba ngày hibernate đủ để bộ não trở nên nhão nhẹt. Chán thật, chắc tớ bị ù lì rồi (nếu ko nói là thiếu IQ). Cố gắng đọc hết quyển luyện essay nhưng trở nên vô dụng, mỗi lần đụng đến nó mắt mi đã dính lại với nhau. Đã buồn, chán lại thêm bực vì chuyện giận hờn với người dưng. Nhàn cư vi bất thiện, 11.30PM, nhá máy cho những số bất kì trong contact list, chỉ có 1người gọi lại, 1người nhắn tin trả lời, những người khác hoặc tắt máy, hoặc ngủ say. Mình bị lây bệnh làm những trò ko giống ai của sư huynh và lớp trưởng Quách. Mà thế lại hay, ko dưng lại cười vì vớ vẩn của chính mình. Tự hỏi lúc gọi lại cho mình HT nghĩ gì nhỉ? "con bé này nhớ mình?" hay "con nhỏ này bị khìn?" hay "phá hả nhỏ?". Chắc có lẽ HT đang bận rộn với luận án tốt nghiệp, với những dự định cho tương lai, với cô bạn gái xinh xắn nhỏ nhẹ, với đám con trai có nhiều chuyện ko cho con gái biết... Nhiều thắc mắc mà lại chả biết có nên hỏi ko? Hỏi thì mỏi miệng với những lí do vì sao phải hỏi, ko hỏi thì chả ai biết mà trả lời nhưng thế lại hay khỏi phiền người ta trả lời gượng gạo.

Tự nhiên nhận ra mình là kẻ lý sự, hay thắc mắc,lại bướng bỉnh.

Đọc blog của chị T_cũng như những người trạc tuổi chị mà dạo này mình có duyên hay gặp_mình nhận ra rằng cuộc sống ko chỉ có tình yêu mà còn cần có nhiều thứ khác như tình bạn, tình thân, và nghề nghiệp. Nếu thiếu 1trong số những thứ ấy con người thật buồn tẻ, cô đơn và hụt hẫng. Sắp bước sang tuổi mới, cánh cửa khác của cuộc đời đang chờ mình đến gõ xin vào, sao mình lại có nhiều điều phân vân đến thế.

Về học hành, nếu cứ học lê lết thì 2năm nữa mình sẽ có 2bằng cử nhân và ít nhất IELT 6.0, có vẻ xán lạn hỉ.

Về tài chính, mình có 1việc làm trong mơ : làm theo năng lực hưởng lương theo nhu cầu_có nghĩa là muốn làm giờ nào thì làm, muốn dzì ngủ giờ nào cũng tùy, muốn chỉ chỏ la mắng ai cũng chả ai phản đối, tuyệt nhiên hổng ai dám nặng nhẹ lại. Tuyệt thật. Nhưng với người khác, tớ thì ngấy tận cổ.

Về tình cảm, cả nhà vẫn thương nhau, người dưng vẫn đem lòng nhớ mình...

...Nhưng theo luật bù trừ thì được cái này phải mất cái kia, những thứ mình mất đi chả khi nào trở lại được và nó luôn khiến mình phải tiếc nuối hùi hụi đến chảy nước mắt(và cả nước bên hàng xóm của mắt). Phải cố gắng dùng những gì mình có để khỏa lấp chỗ khuyết vậy.

Cố lên vì ngày mai có nhiều việc phải làm.