Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2007

My clogs.




Mặc dù lăn lóc khắp nhà đủ loại,đủ màu giầy dép thế nhưng trong mùa mưa trơn trợt, ẩm ướt của xứ nhiệt đới thì ko gì bằng 1đôi guốc gỗ cổ truyền. Nhớ lại thuở nhỏ xíu, guốc là sự lựa chọn hàng đầu và hàng cuối cho mình. Vì cái tật điệu đà, khoái đồ mới nên mình rất kết "lết dép" đúng hơn là mài_để nó mau mòn mà nội mua đôi mới cho í mà!. Thế là nội chuyên trị mua cho mình guốc gỗ, vừa lâu mòn, vừa dễ thương, vừa rẻ,vừa khỏi lo dơ bẩn...Duy có âm thanh lộc cộc của nó là dễ khiến cho người đang bực bội cảm thấy muốn oánh nhau.

Nhớ lại thời xa xưa thì mình là 1cô bé thế nào nhỉ? Xinh xắn, trắng trẻo, tròn trịa,tóc ngắn hai đuôi...Mẹ luôn may cho mình những chiếc váy màu xanh hoặc trắng có dây buộc hai bên. Mặc những chiếc váy, đầm hand make, nào là tự mẹ may, thêu, móc xích,... thật đẹp đẽ và ko đụng hàng. Có những đồ vật bất ly thân với mình khi ấy là:

-Chiếc ghế dựa bé xíu màu đỏ, có hình hai bé gái đang tưới cây rất ngộ với mấy con thú và hoa lá xung quanh.

-Chiếc xe đạp ba bánh cũng màu đỏ, mình khoái nó đến nổi chỉ còn 2bánh rưỡi cũng chạy.

-Chiếc gối ôm (ko nhớ chính xác màu gì vì nó hơi bị giống màu "cháo lòng"), chỉ biết là bên trong nó là gòn, thật mềm mại, êm ái và có mùi rất là lạ

-Bộ truyện tranh Doremon gần như đầy đủ (ngoài những cuốn cho lũ hàng xóm mượn đến bi giờ chưa thấy hồi hương).

Thời cấp I, góc học tập của mình là trên những thùng giấy, nào là mì gói, bột ngọt, sữa...thế mà ko hiểu sao mình lúc nào cũng nằm trong top five của lớp. Và khu thiên đường đồ chơi của mình là trên đống thùng giấy rỗng kia. Với giấy mình có thể cắt hình búp bê, cắt quần áo cho nàng công chúa, xây lâu đài, cắt dán thành bộ hàng ăn, tiền... và những người bạn tưởng tượng. Water park của mình thì chẳng đâu xa, chỉ bước ra sau nhà 10m là đã đến mép sông Sài Gòn. Ôi dòng sông tuổi thơ khi xưa, thật trong lành, mát dịu,hai bên bờ là những dãy cây bình bát, bìm bìm...Chỉ cần ra mép sông, nhúng đôi bàn chân trần xuống ấy, thời gian dường như sẽ ngừng trôi. Bao giờ ra bến sông, mình cũng mang theo 1thùng múc nước để bắt lũ cá lìm kìm, lòng tong bé tí ti. Rồi còn bắt chước mấy bà bán cá, mổ bụng, moi ruột chúng, sau đó lại tội nghiệp quá lại bỏ chúng vào sáp đèn cầy nóng để chúng bơi tung tăng trong đó cả đời. Chị bé Tư luôn là bạn đồng hành với mình, đôi khi mình ngủ quên bên bờ sông, chị Tư lại bế mình vào nhà. Thật đúng là trẻ con.

Ấy thế mà hơn 20 năm đã trôi qua.Cái thuở tắm mưa, tắm sông nhí nhảnh đã qua.

Dù ta sẽ không trẻ lại, nhưng ngày hôm qua xa xôi tìm về sưởi ấm lòng nhau...