Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2007

Gánh mưu sinh




Vừa nhận được 1offline msg của ai đó viết rằng "Hạnh phúc là có một ai đó để yêu thương, có việc gì đó để làm và có điều gì đó để hy vọng", mình lại nhớ đến khoảng khắc bắt gặp người phụ nữ này vào đứa bé, chắc là con của cô ấy. Đứa bé với khuôn mặt ngây thơ, luôn mỉm cười vì được mẹ chở đi "làm" cùng. Ngồi lọt thỏm trong chiếc thúng chứa phế liệu, nhưng lại là chén cơm của gia đình,của hai mẹ con ấy, bé thích thú vô cùng với những thứ hai mẹ con nhặt nhạnh được.Mái tóc cháy vàng của bé chứng tỏ đây không là lần đầu em theo mẹ lùng sục ở mọi nơi hòng tìm thấy thứ gì đó đổi lấy hạt cơm.Trời mưa lất phất, hai mẹ con trông thật lạc lõng giữa những dãy nhà mà ai nấy đã vào tổ ấm của mình để trú mưa.

Tiếc là mình ko thể giúp gì được cho họ, cho nhiều người nữa trong xã hội này nhẹ vơi đi gánh mưu sinh.Một bức ảnh mờ nhạt, ko đủ để nói lên điều gì, nhưng nó cứ day dứt mãi trong mình, thoi thúc mình phải làm một cái gì đó, dù chỉ là lời chia sẻ.