Thứ Năm, 4 tháng 10, 2007

CÀ PHÊ BIỂN...




Biển thật bao la, rộng lớn, ta đứng trước biển, lòng tràn nhập nỗi hân hoan xen lẫn lo sợ. Biển có thể cho ta không khí trong lành, nguồn tài nguyên vô tận, cảnh quan hùng vĩ... nhưng cũng có thể mang đến cho con người bao điều khiếp đảm. Trước biển, bao cảm xúc pha trộn với nhau, ta chỉ khao khát được tận hưởng và khám phá chúng đến cạn kiệt. Ta muốn hòa vào biển, nhưng lại đứng lặng yên để nhìn bọt sóng tan ra. Ta bất lực,phó mặc cho bản năng chi phối.

Như những con dã tràng, như bọt biển, như những hình vẽ trên cát...rồi mọi thứ sẽ bị xóa sạch, tất cả chỉ còn lại là những hạt cát, bé nhỏ...

Ta chỉ ước ao sao cho giấc mơ ấy đừng bao giờ biến mất, ta sẽ ko đối mặt với thực tế rằng ta ko thể lúc nào cũng ở bên biển, thả thời gian rôi theo sóng. Ta vẫn nối tiếp những thời khắc là chính bản thân ta. Nối tiếc chính là một cảm xúc đẹp, ta tự nhũ với lòng như thế vậy.

Ta bước sang tuổi mới, vẫn hồn nhiên quá đỗi với cuộc đời, rồi ta sẽ xây giấc mộng ấy thành hiện thực. Ta đang tập đi và ta cố gắng để ko bị ngã, nếu có ngã thì ta cũng mỉm cười đứng dậy tiếp tục bước...vì rồi ta sẽ biết chạy.