Thứ Tư, 26 tháng 9, 2007

Đường chân trời




Hôm nay, một ngày ko mưa cũng chả nắng. Cũng như mọi ngày, hoàng hôn với đường chân trời lấp lửng những tảng mây ngã màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím.Chúng hòa quyện vào nhau đến nỗi tưởng chừng chỉ có 1màu mang tên ảo ảnh. Bỗng ta nhận ra rằng đường chân trời sao đẹp lạ lùng đến thế. Tự nhiên, chỉ muốn chạy thật nhanh đến nơi cuối nẻo ấy rồi bay lên trời cao bằng 1cây cây vòng đủ màu...như trong truyện cổ tích. Nhưng, ta biết chẳng có nơi thiên đàng gọi là cuối chân trời đâu vì trái đất này hình trái quít mà (đâu có tròn vo mà kêu là trái cam nè). Kiến thức khoa học bổ ích thật nhưng nó lại giết chết sự mơ mộng mất rùi. hix hix. Cũng có nghĩa là nơi ta đang đứng cũng là nơi một người nào đó ở phía kia của quả quít đang mơ tưởng được bước đến (nếu thật sự có 1ai bị khìn muốn đi mãi để biết bên kia đường chân trời là thế nào như ta bi chừ dzị ). Thật là lẩn quẩn, đứng núi này trông núi nọ thì biết bao giờ ta tự hài lòng với vị trí của mình được. Thôi thì núi nào cũng là núi, nơi nào trên hành tinh này cũng là chân trời.

Đã bao lần mình viết những entry sặc mùi cô đơn, u ám chỉ vì ko hài lòng với những điều quá đỗi bình thường của chính mình. Nhưng, trên hành tinh này có rất nhiều người chỉ biết sống hết mình, thật vô tư, thật công bằng với cuộc đời không bình thường của mình (bao gồm dưới mức bình thường và trên mức bình thường). Người có được nhiều hay chỉ 1đều ưu tú hơn người như : thông minh, hóm hỉnh, hòa đồng, khéo léo, cẩn thận, sáng tạo, khẻo mạnh, xinh đẹp, cần mẫn... thì chắc chắn quá tuyệt vời ko có gì để nói thêm.Có những con người mang trong người điểm yếu to lớn do khuyết tật, do tai nạn, do ...thế mà vẫn sống để chứng tỏ rằng cuộc đời này bình đẳng khi cho tất cả mọi người 24h/day để tồn tại và chứng tỏ sự tồn tại của mình.

Cần nhìn lên để thấy nhiều người hơn mình, và nhìn xuống để thấy mình hơn nhiều người. Trông lên, ngó xuống thế này còn giúp mình lưu thông máu lên não nhiều (sẽ thông minh hơn í) và nhận ra được đâu là nơi mình đang đứng.