Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2007

Ngày chòng chành...

Không biết là bị hay được đuổi ra khỏi lớp 1cách tàn nhẫn khi đi trễ 1'55" vì lí do lớp chuyển từ lầu 2 lên lầu 5 mà vội vàng thế nào lại quên xem thông báo mới ghê. Chạy marathon lên đến tầng 5, vừa chạy vừa cầm bình sữa (để en sáng mà). Một cảnh tượng hãi hùng nếu mamam biết được chắc mình tiêu thêm 1mạng nữa. Công chúa ngủ nướng đột xuất dậy từ 6:30 AM ngày Chủ nhật, ôi chúa ơi, ai tin chiện này chứ? Ấy vậy mà tấm lòng hiếu học đột tử này bị vùi dập bởi Phạm Đặng Huấn (giảng viên Tài Chính Tiền Tệ trường Kinh Tế đó, ai qua ải này rồi chắc hiểu rõ ). Vừa bước vào cửa lớp, khi thầy đang gọi phone (có nghĩa là ko fải giờ học, vì giờ học là Nocalling kể cả thầy), vậy mà còn bị quát :

" Đi học trễ mà giờ này còn lang thang vô lớp! Đi ra ngoài!"

Cả địa cầu chấn động, bởi cái sự trễ dzô dzuyên dzễ dziận này. Ấn tượng nhất là 5cô nương chả cần thanh minh, tỉ tê, than thở mà 1 2 3 đằng sau quay , a lê hấp biến ra ngoài hành lang đứng thở lấy sức sau cuộc chạy nước rút lên 5tầng lầu để tiếp tục bò xuống đất. Bà Thảo còn tếu hơn, 1tay chống nạnh, 1 tay giơ cao đồng hồ hét toáng lên:

" Mới có 7:30 mà!"

Vậy mà ông tiến sĩ nào có tha cho đâu, cố với theo 1câu chửi nữa:

"Đã đi trễ mà còn coi đồng hồ hả? Có chắc là 7:30 ko?"

Trời ạ, ở cái xứ Việt Nam xừ này thì trễ 1-2 phút chẳng qua là đúng giờ lắm rồi, chưa kể đủ loại đồng hồ Thụy Sĩ bên hông chợ Trần Chánh Chiếu. Vậy là bị đuổi thẳng cẳng. Hic hic. Sao ko vô lớp dạy học đi mà đuổi người ta dzì rồi còn sân si. Dù sao thì có phải ai cũng đứt dây NHỤC hết đâu mà bị đuổi đi còn lạy lụt van xin để được vào học. Sinh viên gì thì gì chứ có phải chó mèo gà vịt đâu mà thông minh đến mức cái gì cũng biết, cái gì cũng phải hiểu và làm đúng 100%, làm sai thì bị chửi "Hiền"="ngu hết chỗ nói" mà ko biết giận?

Thế là 3nàng : chuột nhắt, Thảo, Hằng đi bơi thuyền theo lời rủ rê của bạn Lam. Chả tưởng tượng ra mình sẽ đi đâu, làm gì, như thế nào, với ai... chỉ cần biết phải làm 1cái gì đó xả stress cho đỡ Quê.

Sau 1hồi đợi chờ điểm danh thành phần tham dự (đi chơi mà xài giờ như thầy Huấn chắc cắn lưỡi chết hết ráo). Đến 9AM cũng xuất phát tiến về Cầu Ông Cộ_nhà của Phi. Đến lúc này mới chiêm nghiệm được cái "thuyền" mà mình sẽ đi bơi là 1chiếc ghe lưới cá nhỏ trên sông, tải trọng khoảng 700kg. Leo lên ghe rồi mới biết, cuộc sống sông nước lênh đênh có mùi vị gì (mặc dù đây ko phải fisrttime đi đường thủy). Những con sông chằn chịch ở VN cũng có những nội quy thuộc về nó: con người phải phụ thuộc vào con nước và thời tiết để tồn tại. Đi 1đoạn thì ghe trưởng Phi ra lệnh neo vào trạm xăng trên sông để tiếp nhiên liệu. Đi theo 1lúc lại gặp 1ghe lưới cá khác, sau 1hồi lân la cũng xin được 1ít cá độ 1kg. Trên đường đi, khách của những quán ven vẫy tay chào mừng đoàn thám hiểm 9thành viên hết sức nhiệt tình (sau đó mới biết vì bạn Phương phe ta vẫy tay mần quen trước nên mới thế, chứ ban đầu cả bọn chỉ nghĩ rằng do bạn Đức ngồi kép nép với cây dù tím trên mũi tàu là tâm điểm chú ý thui). Ngược con nước lớn về cuối nguồn là Chợ Thủ được nửa đường thì cũng giữa trưa. Ghe lại neo vào gốc cây Xừ rộp bóng mát và đầy rễ rũ xuống lòa xòa mà theo ngôn ngữ của Thảo là " lông lá lùm xùm" làm mọi người 1phen choáng vì câu nói ấy.Tiếp theo là màn nấu ăn,món cá lòng tong vừa vớt lên đã bị xin xỏi chiên giòn cùng với trứng gà (chả có mắm muối nêm thêm đâu nên cực nguyên chất, cuốn bánh tráng, rau sống, chấm nước mắm, tráng miệng cóc và xoài xanh, chấm hết. Có bi nhiêu thui mà cũng loạn xị cả lên. Chiếc ghe bé xíu, đi tới đi lui là đụng nhau côm cốt, ghe lại chao đảo. Dầu mỡ bắn tứ tung, bọn con gái tha hồ ré lên. Chỉ có điều, dưới tán cây xừ, chiếc ghe tìm được nơi neo đậu khá lý tưởng: mát mẻ vô vùng do bóng lá và gió sông, lục bình rôi dạt dào từng cụm , thả chân xuống quẫy nước là như ghe đang rôi chứ ko fải lục bình di chuyển. Trật tự của mọi khi bị đảo lộn cả lên, nước bao quanh thay cho đất liền, thói quen sinh hoạt bình thường cũng thay đổi. Thế nhưng cả bọn lại rất háo hức, cười đùa huyên náo cả bờ sông. Trên cây xừ, vài chú chim lâu lâu cũng hót vài khúc lảnh lót như phụ họa cho cuộc liên hoan sông nước. Mình mãi mê ngắm trời trăng thì mọi người đã chuẩn bị xong bữa trưa. Do quá đói, mệt vì nắng, say ghe... nên ai nấy ăn uống rất ngon lành, chắng mấy phút mà đống cá chiên hột gà biến mất. Và sau đây là màn đánh bài trên ghe, điểm số tích lũy để phần thắng là 2đội thua bao 1chầu cafe Hoa Phượng Đỏ. Khà khà, nhờ thông minh và biết nhìn người nên bạn Thảo và Chuột đã chọn Đức làm người đứng mũi chịu sào. Thế là phần thắng thuộc về "Bồ" 3đứa. Nào, tiếp tục lên đường nửa chặng còn lại thẳng tiến đến Hoa Phượng Đỏ ở gần Cầu Phú Cường. Màn này hấp dẫn nhất, đầy khinh ngạc. Có mấy ai đi ghe tới quán cafe rồi 1bầy lù lù từ dưới sông lên quán chưa? Giống như Nija vậy. Thật ngầu. Kul. Thế là có 2kỉ lục của bạn Chuột ra đời: đánh bài trên ghe và đi uống café bằng ghe.

Phải công nhận rằng sông ở Bình Dương (nhánh sông Sài Gòn) vốn đã bị mình tắm dầm dề từ hồi nhỏ mà sao bây giờ trông lạ quá : đôi bờ hoang sơ với rất nhiều cây thủy sinh, sóng nước mênh mông sâu và rộng. Con người dừng như chỉ là 1sinh linh yếu đuối trên chiếc ghe bé bỏng. Những ngôi nhà, cảnh vật ven sông trông như 1bức tranh thủy mặc, đẹp tuyệt. Tiếc là máy chụp hình của mình trở chứng phầm mềm, ko thì có bao thứ để khoe.

Chặng về mới trần ai, 3ông Đức, Phi với Chánh người đầu,người giữa, người cuối ghe cứ hát bài " Tại sao bé ko lắc" rồi múa minh họa làm ghe chòng chành thấy sợ. Hú hồn, tưởng chỉ có mình và Thảo ko biết bơi thì nhát gan nên hét lên hoài đến rát cổ, ai dè, chỉ có 4người biết bơi, 5ko. Đến nỗii mẹ Phi phải nể : "Tao biết tụi bây ko biết bơi thì tao ko cho đi rồi, ko biết bơi mà đi từ sáng đến chiều cũng gan thật"

Màn 3là đi vỗ béo cái bao tử đang sôi ọc ọc. Vừa vào đến quán ăn là mình lại mất bệnh nghề nghiệp, liếc dọc ngang xem có thứ gì xơi tạm ko, và điều tuyệt vời là chỉ có mình mới phát hiện quán này có lắm cây, nhiều trái có thể nhắm nháp được, . Sau khi các bác đi chợ xong, trong thời gian chờ đợi ngừi ta mần gà thì bộ bài được tận dụng để killtime. Theo cái đà vừa ăn vừa chơi, hết món này vừa ra, mọi người hô " Ăn" một phát là sạch bong kin kít đĩa. Ăn gì mà như hạm nhà binh làm đầu bếp nấu ko kịp, 8món đem ra là 7lần "cào ba lá" xuất hiện. Với số vốn 3000đ kiêm tốn, bạn Chuột và Thảo đã mang về hơn 20.000đ lợi nhuận vượt lên thành đội dẫn đầu bài bạc ngày hôm ấy (ván 1000). Quy luật" tiền ko tự sinh ra, cũng ko tự mất đi, nó chỉ chuyển từ túi người này sang túi ngừơi khác" xem quá ra đúng trong trường hợp này. Vậy là lại có vốn để Karaoke.

Tăng 4 hơi bị "bèo" bởi các bác này chơi nhạc ko đúng gu của bạn Chuột chút chít vốn khó tính---> bỏ qua ko duyệt nữa. Trời mưa to, A2 đến đón C2 mà mặt mày bí xị, vì C2 đi chơi hơi bị phế rùi, mặt mày bê bết, ủ rũ, đen thui. Đã vậy còn bỏ học đến 3buổi. Đúng là thầy Huấn ơi, Thầy đã biến con từ người tốt sang người xấu huơ xấu hoắc rùi.

Dù sao thì cũng là 1ngày chủ nhật vui vẻ (ngoài mong đợi).Vậy là đã xuyên được 1/2 BD bằng đường thủy rồi.