Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2007

Mua bong bong




4:30AM, khi mình còn cuộn tròn trong chăn ấm nệm êm thì lũ bạn đã kéo nhau đi về nhà Hằng. Lại một lần nữa mình khất hẹn vì lí do ko đâu.Vô cùng xin lỗi các bạn nhé. Sau 2đêm thức trắng mắt, bi chừ nó có trắng thiệt và còn được viền tím đen, nhìn như một mốt trang điểm táo bạo nào đó.Thế là ở nhà. Đi chơi, xin lỗi,ko có chữ đi chơi nào, hic hic. Còn 1kế hoạch ngắm hoàng hôn trên biển, ko biết nên tiếp tục hay bỏ đây. Thời gian sao lại vừa ngắn, vừa lê thê đến thế này. Chưa có hôm nào mình nhiệt tình với công việc kinh doanh như thế này, có lẽ do mình có máu me làm giàu di truyền. Mình đang lưỡng lự giữa hai con đường: VĂN và THƯƠNG. Phải chấp nhận thực tế rằng "nghề chọn người" chứ ko phải ngược lại, đối với mình ko dễ chút nào. Trong chiêm bao, ko biết bao lần mình là cô thực tập sinh mắt xoe tròn của 2năm về trước. Và a.L luôn có trong những giấc mơ ấy, như muốn chứng minh rằng mình đã sai rồi, hãy biết vâng lời số phận đi, hãy chọn điều kinh tế nhất (lợi nhiều hơn tổn thất). Cơn mơ đó như thể hiện cho cái tôi khác song song với cái tôi đang sống từng ngày vô hồn này. Mình đang đấu tranh với cái gì kia chứ? Ko hình, ko màu, ko mùi, ko vị, nhưng nó vẫn quấn lấy mình, bóp nghẹt tim phổi mình. Tôi là ai, tôi sống để làm gì? Đôi khi qúa bi quan mình lại cảm thấy cuộc sống này vô vị quá. Biết vậy nhưng chắc chắn rằng mình sợ chết, sợ mất mát, sợ đau khổ, sợ tất tần tật những điều ko may mắn.

Chiều nay, chưa 6PM< bầu trời đã ngã màu tối, nặng trịch những mây và hơi nước. Nhìn từng hạt mưa rơi tạo thành bong bóng, mình lại nghêu ngao gần như lảm nhảm hai câu:

"Trời mưa bong bóng bập bồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai"

Lại nhớ đến hồi nhỏ, khi mẹ hát câu ấy thì mình khóc ào ào sợ mất mẹ. Rồi lại nghe A2Do bảo mình có rảnh thì chăm đến thăm ngoại của A2 đang yếu từng ngày. Qui luật của tự nhiên, ai cải lại được chứ. Sau vài cuộc tử biệt, mình bỗng nhận ra : nên đối với nhau tốt khi sống để ko phải khóc khi chết. Nghe có vẻ sòng phẳng quá, nhưng mình ghét giả dối, ghét luôn cả những giọt nước mắt muộn màng chẳng để làm gì, và ghét cả những câu láo phét kiểu như "ôi, sao tôi ko chết đi thế cho anh/chị/cô/chú/bác/thím/mợ/..."

Mình vừa ghé qua blog của A13, ko biết do ai chủ xị, nhưng mình cảm thấy cần lắm 1chỗ để tâm tình như thế. Cám ơn người đã nối kết A13 lại, dù chỉ trong không gian ảo.