Thứ Năm, 26 tháng 4, 2007

Cau Mua




Sống trong cái nóng, tự nhiên trong lòng tôi và những người xung quanh chỉ mong chờ 1đặc ân duy nhất của ông trời :Mưa. Mưa càng to càng tốt. Có như thế thì hi vọng sẽ mát mẻ hơn 1chút chăng? Mình cũng tự nhiên muốn tắm mưa. Chắc ko bao giờ cuổng trời tắm mưa được, nhưng mình đang mơ đến 1ngôi nhà có phòng tắm ko mái để hứng nước mưa. Mình đang đọc "Biên niên ký chim vặn dây cót", hơi bị rối rắm về triết lý nhân sinh, nhưng nhìn chung hợp với gu của mình. Từ khi hè đến, ko như mọi năm trước bị ám ảnh bởi hoa phượng, ve sầu, bằng lăng,... tự dưng năm nay mình chú ý hơi bị quá đặc biệt đến cỏ ba lá_một giống cỏ thanh mảnh và có hình dáng thật giống 3trái tim lồng vào nhau.

Chu kì vui buồn của mình cũng trở nên dễ chấp nhận và giống mọi người hơn, có lẽ do mình đã nhiều tuổi hơn. Hôm nay, có 1người nào đó đã gửi tin nhắn bảo rằng mình "già và ốm" đến mức ko nhận ra. Có hơi buồn thật, nhưng mình chẳng muốn quạt cho hắn 1trận tơi bời te tua bầm dập làm gì. Vì đơn giản bề ngoài chưa bao giờ là thứ được mình tự hào nhiều nhất. Và mình cũng chẳng có tâm trạng mà đấu khẩu với bất cứ ai. Có vài lời rủ rê đi chơi lễ, nhưng chẳng làm mình phấn chấn hơn chút nào. Mình chỉ muốn ra biển_biển miền Trung, ngồi một mình nhìn sóng vỗ cả ngày rồi về, thế thôi, nhưng sao khó quá để thực hiện (ít nhất là bây giờ). Mình sẽ đi Bình Phước, rồi thăm bé Hạnh, rồi đi tàu cánh ngầm ra Vũng Tàu, rồi về nhà đánh 1giấc cả 24 tiếng. Kế hoạch là thế, nhưng ...

Bao giờ cũng vậy, bất cứ người thân thiết nào của mình mất đi mình cũng buồn và âu lo một cách khó tả. Cái chết luôn là điều ám ảnh mình ghê gớm nhất. Ông Tám mất chỉ sau gần đúng 1năm ngày ông Bảy mất, hai anh em ấy luôn là cặp bài trùng ăn ý nhau, họ cùng ra đi vì cái chết đột ngột, cùng ko để lại lời trăn trối. Dù cả hai người họ đều là em của bà nội mình,quan hệ huyết thống với mình thì xa lơ xa lắc quá ko đủ để mình quá đau lòng, nhưng mình lại suy nghĩ rất nhiều. Người đàn ông_trụ cột trong gia đình người Việt mất đi thì cũng đồng nghĩa với việc nguồn tài chính lớn nhất ko còn, và người vợ luôn là người chịu nhiều tác động nhất trong biến cố ấy. Còn khi người vợ mất đi như anh Cương cách đây 1năm thì sao? Mình chỉ thấy hàng đêm anh ấy vẫn bù khú với bạn bè, vẫn vui vẻ trêu đùa các cô gái, ko sao cả. Chỉ có lũ trẻ nheo nhóc. Bình đẳng giới dường như vẫn là 1 từ trên trời, thật khó mà tồn tại ở nơi đất chật người đông này. Sau cái chết này, ba mình đầy tâm trạng lo lắng...mình hiểu điều gì đang diễn ra trong ấy. Chẳng biết tại sao, mình luôn đọc được ý nghĩ của người khác thật tròn vẹn và chính xác, nhưng bản thân mình nghĩ gì, cần gì thì ko sao biết được.