Thứ Năm, 7 tháng 9, 2006

may xanh

Hôm qua, khi từ nhà bé Hạnh về ngang qua con đường Lý Tự Trọng_con đường mình đã đi mòn mấy lốp xe, bỗng nhận ra con đường này thật đặc biệt. Không phải vì hôm ấy kẹt xe phải nhích từng cm thì cũng chưa chắc mình chịu nhìn lên hàng me 2 bên đường thật ngộ nghĩnh : tàn lá của chúng được tỉa tót thành hình tròn, màu xanh nõn nà của lá non càng làm cho vòng tròn bầu bĩnh ấy trông giống những đám mây xanh lá bềnh bồng. Thỉnh thoảng cơn gió đùa giỡn, ngắt những chiếc lá me vàng tung lên không tạo nên cảnh tượng thật liêu trai. Trời không nắng, không mưa chỉ có vòm lá me trôi nổi giữa con phố nhỏ, gió nhẹ nhàng đùa với lá me. Chỉ khi lá me chạm khẽ vào người tôi mới cảm thấy mùi khói xe nồng nàn xung quanh. ÔI, giá như trên con đường này người ta cấm xe có động cơ đi vào, chỉ có xe đạp và đi bộ. Thử tưởng tượng xem : trong 1 buổi chiều,  2người ấy của nhau đi trên chiếc xe đạp, chàng kể cho nàng nghe về bài thơ có chiếc lá me, nàng hỏi chàng mệt không anh ?...Những đám mây lá me xanh non ngọt ngào như tình yêu đầu đời, cơn gió nhẹ như nỗi hờn giận vì nhớ nhung, chiếc lá me khẽ khàng như kĩ niệm đẹp...trong khung trời trữ tình ấy, không có khói bụi, không có khẩu trang, không có những tiếng "Đan Mạch ...$%&#*..." khổ sở thốt lên vì kẹt xe. Sài Gòn năm 2XXX chăng?