Thứ Ba, 19 tháng 9, 2006

Gio




Giỗ cô Năm_người thương yêu, chăm sóc nó nhất khi nó còn bé bỏng. Những kĩ niệm của bao nhiêu năm nhỉ? 16. Uh 16 lần giỗ cô, 16 năm nó không còn ai ẵm bồng, nựng nịu, dỗ dành mỗi khi nó ngã. Cuộc sống giành giật cơm_áo_gạo_tiền đã khiến cho những người thân bên cạnh nó không còn nhớ đến cô bé con ngày nào tự bao giờ không khóc mỗi khi té ngã mà chỉ cắn chặt môi đứng lên ,và ưỡng ngực trước những đứa trẻ to hơn, được cha mẹ nuông chìu ăn hiếp nó. Nó vẫn 1 mình đi trên con đường đời đầy hoa hồng và chông gai. Tình yêu là gì đối với nó? Nó đau khổ , khóc 1 mình mỗi khi nghĩ rằng trái tim nó đã cạn khô nước mắt , chai sần trước những nỗi đau ,bất hạnh, thất bại. Mọi điều bình thường nhất trên thế gian này cũng khiến nó suy nghĩ và khóc 1 mình trong đêm. Nó tin cô Năm hiểu nó, luôn bên cạnh an ủi nó khi nó khóc. Thế nhưng đám giỗ thứ 16, trong trái tim nó, hình ảnh cô Năm đã mờ nhạt màu thời gian lắm. 1 chiếc cọc được nó đóng vào kí ức vì sự quên lãng ấy, khẽ rùng mình vì không biết nó có phải đóng thêm chiếc nào nữa không trong cuộc đời hữu hạn này. Thời gian sẽ làm lành tất cả các vết thương nhưng cũng gây ra những vết thương khác. Tội lỗi sẽ chồng lên tội lỗi nếu nó không được nói ra và được tha thứ.