Thứ Hai, 16 tháng 4, 2007

Ngay di rong




Lúc rảnh rỗi thử vẽ thật nhiều chữ o, bạn sẽ nhận ra được ngay các chữ o ấy dù chỉ do ta viết cũng không thật sự tròn và không thể giống nhau. Mỗi người trong cuộc sống cũng như thế và từng hoàn cảnh khác nhau cũng như thế, nên chúng ta không có quyền đòi hỏi người ta làm như ý mình.

Đọc blog của Mr U Vãnh là 1sư huynh của mình thời học ở RTTC II, dường như mình ít nhiều hiểu được cảm xúc của 1người tốt nghiệp ở RTTC ra thì vất vả thế nào để bám trụ với nghề, với nơi làm việc đã chọn. Chỉ riêng những người (số ít) may mắn nắm trong tay 1 tấm bằng đại hoặc có bằng lòng, hay tài năng thiên bẩm kèm theo thì cuộc đời còn được tí vui vẻ với nghiệp báo. Những sư huynh sư tỉ mình từng gặp (và 1số đang là đồng môn của mình) là những ví dụ sinh động nhất. Đúng là mỗi người mỗi cảnh. Trong sâu thẳm đáy lòng mình, mình chỉ mong muốn được 1lần xả thân vào vai trò của 1nhà báo: viết sự thật, dùng sự thật để xóa bỏ mọi giả dối. Nhưng xa vời quá khi mình đang sống ở 1nơi mà nghề báo chỉ đơn thuần gắn liền với "câu cá mập", còn rời bỏ đi thì lại ko nỡ. Ra đi, mình sẽ đi đến đâu?Sài Gòn, Đà Nẵng, Hà Nội, Hải Phòng hay miền Tây, Tây Nguyên, Mỹ, Úc, Anh, Singapore...hay châu Phi nơi ko ai biết mình là ai? Để lăn xả vào cuộc sống này, để làm người hạnh phúc trọn vẹn? Ko nơi đâu, ai, cái gì có thể mang đến hạnh phúc cho mình nếu mình ko cảm nhận được nó, biết thế nhưng có chấp nhận được sự thật hay ko lại đúng là 1thử thách to lớn đối với mình. Đôi khi thấy Hạnh đầu óc thơ thẩn với 1đống công việc bao vây, mình lại buồn, cám cảm cho bản thân quá nhàn rỗi, mặc dù mình vẫn tìm hết việc này đến việc khác để làm, thậm chí đôi lúc thấy mình quá bận rộn nên buông xuôi bỏ đi ngắm mặt trời_hoa lá cỏ để giết thời gian, để rồi lại thấy mình vô công rỗi nghề.Mâu thuẫn, cuộc sống đầy mâu thuẫn đan xích lại với nhau, khi muốn phá bỏ 1 thì lại xuất hiện 2,3,4...n mâu thuẫn kéo nhau đến. Mình đúng là 1kẻ bất đắc chí chỉ biết ngồi suy tư chuyện lý tưởng, sách vở mà quên bản thân là ai.

Anh L từng nói ngay cả trong nơi tu tịnh cũng có tranh đấu, sóng gió.

Hạnh_một ni sư, người mà mình và các bạn A13 rất quý mến vì Hạnh có 1tâm hồn rất trong sáng, thánh thiện, đầy bao dung, bên cạnh Hạnh mọi phiền muộn của cuộc sống trần gian cũng vơi đi.Thế mà có lúc Hạnh cũng phải đối mặt với nỗi trăn trở rất đời: co mot so chuyen cung chang vui ve lam da den, va hinh nhu tui minh da den luc phai nhan lay nhung dieu ay hay sao day. Chốn thiền duy nhất mình có thể tá túc được, nơi bình yên nhất trong tâm hồn mình khi nghĩ đến giờ đây cũng nhuốm màu u buồn. Mình vẫn chưa trả lời Hạnh, và cũng ko biết phải nói gì, lời an ủi, hỏi thăm, động viên chiếu lệ, hay vào chùa thăm Hạnh, có xa xôi gì đâu, mà mình chẳng phải đi ngang qua đấy 3-4 lần/tuần sao. Hạnh bận rộn với việc học, chuyên tâm với việc tu hành, chùa của Hạnh lại lắm nội quy, mình lại rất ngại làm phiền bất cứ ai. Cũng với những lý do tương tự ấy mà mình đang dần dần mất đi tình bạn. 1buổi đi shopping, ăn hàng, tán gẫu với bạn gái có thể đối với nhiều người là 1phần tất yếu trong ngày nhưng đã lâu lắm rồi mình chưa hề biết đến. Ai tin nhỉ? Ngoài sách vở, cái tivi, cây kim móc, mớ chỉ len, báo buổi sáng, nồi niêu xoong chảo, hoa cây cảnh, đtdd, máy tính, internet, hình ảnh... những vật vô tri vô giác thì mình rất ít liên lạc,giao tiếp với con người ngoài giờ học. Mình đang vạch ra ranh giới vô hình cách ly với xã hội hay chăng?

Hôm nay, dù ko có gì phải buồn bực, tâm trạng lại hết sức vô tư, thậm chí rất vui, có cả hứng thú để làm trẻ thơ đi tắm sông, nhưng vẫn có gì chèn ngang ở cổ làm mình thật khó thở. Nên gọi nó là :gánh nặng? áp lực? trách nhiệm? hay nhu cầu? Dù sao con người ko thể cứ sống mãi trong u uất, có buồn quá hóa điên thì trong cơn mơ nửa tỉnh nửa dại ấy cũng phải cảm thấy vui vẻ chứ. Mình xả stress bằng cách di chuyển nó đi chỗ khác đúng theo quy luật bảo toàn năng lượng là Karaoke. Hehehe, giọng hét của tớ hơi bị đỉnh nên được mời vào phòng cuối cùng, rất xa với mọi người để phòng khi mấy vị khách khác có nhỡ nghe thấy cũng chẳng rõ là gì mà ko bỏ chạy mất dép. Hát live show 2giờ liền, bi chừ cổ họng rát bỏng, giọng thì khào và khào hơn cả khào. Vậy mà Mr Doo bảo giọng em nghe thỏ thẻ, hiền lương, đáng yêu quá, cứ phát huy nhé (cái vụ này thì tớ có thêm mắm muối). Con gái lúc nắng,lúc mưa, lúc gió vi vu, lúc bão cấp 3-4 có giật và chớp... thật ko biết đâu mà lần.

-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-o0o-
Mai là ngày mới rồi, tớ sẽ tốt lên hơn ngày hôm nay.