Thứ Hai, 22 tháng 1, 2007

Ngay den toi!

Trưa,nắng,nóng,đói meo râu, D lại nhắn cho mình một tin ko mấy vui vẻ. Có một từ mất. Thế là người ấy đã ra đi. Mình từng nghĩ cái chết sẽ là liều thuốc tốt nhất cho người bệnh nan y, nhưng sau mình vẫn cảm thấy lòng rống trỗng, buồn tiếc cho một kiếp người. Tâm trạng u uất trong mình càng tăng lên dữ dội trong thời điểm này. Bóng chiều chiếu thẳng và mắt mình, mọi vật chói sáng, mông lung, xa xăm như ảo ảnh. Sau rán chiều, bầu trời tối hẳn lại nhanh chóng, cơ thể mình đang biểu tình đòi được nghỉ ngơi, tắm rửa cho sạch đi những bụi băm ko hay. Mình đang rất lo lắng, mình phải đi dự đám tang thôi, nhưng... lại rống trỗng, hụt hẫng. Mẹ anh ấy mất, nếu mình ko đến chắc chắn mình sẽ là người có tội. Còn nếu đi? Những hiểu lầm giữa hai người liệu có thể hóa giải? Sự thật là mình đã có lỗi. Tự trọng,cao ngạo, ích kỉ,... tại sao tôi lại làm tổn thương trái tim của một người đáng kính như thế? Để rồi mãi mãi ko bao giờ có được sự bình yên. Dù tôi ko yêu anh, nhưng...tôi vẫn phải có trách nhiệm với tình cảm ấy. Đã qua rồi cái thời tôi luôn coi trọng chân lý: mình ko bao giờ phải chịu trách nhiệm về tình yêu của người khác. Tôi đã làm cho những người quý mến tôi nhất phải bỏ chuộc, họ chán nãi vì tôi ko để họ hiểu được mình. Đúng là 1 cô bé kiêu căng,nông nỗi. Và điều gì làm cho tôi thay đổi nhiều đến thế? Hay tôi đã trở thành người lớn? Mọi người trong gia đình Việt Nam đều cho rằng chỉ có người lập gia đình rồi mới trưởng thành, thế thì tôi có là người lớn đâu?Tôi vẫn thích mình trẻ trung, nhí nhảnh, thế mà sao tôi cứ mãi phân vân về những việc nghiêm túc đau đầu này?

Dù sao thì tôi cũng sai, hết sức bậy. Và bây giờ thì được nhẹ lòng hơn khi nói ra điều ấy. Còn bậy như thế nào thì... hic hic, ko bao giờ nói ra được.