Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2006

Entry for July 23, 2006

Hôm nay thật là một ngày không yên bình. Vừa mở mắt ra là phải chạy vội vào lớp học. Chưa kịp tỉnh ngủ thì nghe Chinh nói vợ anh Cương mất rồi, để lại 3đứa con nhỏ xíu. Cả lớp nhao nhao đi đám tang, riêng mình thì giống như kẻ bỏ chạy vô tình. Nhưng, có ai biết rằng mình rất sợ thấy cảnh đau thương ấy, đám tang luôn nhắc mình nhớ đến ngày 4/11 năm lớp 12. Thật là một mỗi ám ảnh đeo bám mình không bao giờ chấm dứt. Nghĩ đến Hằng mình chợt lạnh người nhớ đến cảm giác có ai đó theo bên cạnh khi Hào mất.Lâu rồi mình không đốt cho Hào một điếu thuốc vào ngày giỗ của Hào, và dường như mình cũng không còn nhớ chính xác ngày ấy nữa. Có lẽ cũng gần đến rồi, một ngày tháng 8 u ám.