Thứ Ba, 30 tháng 10, 2007

Entry for October 31, 2007

Hallowen day!

Một ngày chả dính dáng gì đến dân Việt (và mình cũng ko có ấn tượng gì lắm), nhưng khuya hôm qua lại thật đặc biệt với mình. Thức trắng, lang thang ngoài vườn, ngắm bóng lá cây in lên bầu trời. Cảnh đêm đẹp đến ám ảnh. Bầu trời nhuốm màu nâu đỏ hơi ngả chàm, không mây, không sao, không trăng, đầy huyễn hoặc.Bức tranh tối sáng đẹp tuyệt. Từng cơn gió lành lạnh táp vào mặt.Chiếc lá rơi cũng mang 1âm thanh thật lạ, giống như tiếng leng keng của kim loại. Thấp thoáng trên mái nhà, trên vườn lan, lũ mèo trườn đi ko tiếng động. Màn đêm bao la phủ vây tất cả. Cả con người cũng bị nuốt chửng vào đấy thật nhẹ nhàng. Tối đen, yên tĩnh, thanh bình...

Một cảm giác thật lạ, niềm ao ước có 1ai đó kề bên để cùng thưởng thức dâng đầy. Lại buồn miên man, nghĩ ngợi lung tung về phận người, về cái cao cả, về nỗi đau, về chữ duyên nhà phật...

Đêm rôi, một người thường xuyên đong đo chiều dài của đêm để so sánh với chiều dài cuộc đời. Bỗng một câu thơ từ ngày xưa vọng về, nhận ra mình nên làm 1bông hoa nho nhỏ, 1chú chim vô tư, 1nốt trầm lặng lẽ...