Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2007

Mưa tháng tám




Chủ nhật, nằm nhà, nhìn ra trời chỉ thấy mưa và mưa. Cả tuần nay, áp thấp nhiệt đới, những hạt mưa to tồ tộ rơi thẳng vào mọi thứ. Cây cỏ oằng mình chịu đau đớn vì giông bão. Mọi người trông thấp bé lè tè trong những chiếc áo mưa cánh dơi, thế thì thời trang còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Mưa, ai cũng mong chạy thật nhanh để đến nơi cần đến, để sớm được hưởng phút ấm áp của một mái hiên, dòng người ngược xuôi vốn xa lạ với nhau càng trở nên lặng lẽ.

Mưa to, gió lớn, ẩm thấp, lạnh lẽo... bao nhiêu là thứ đáng ghét dễ làm nản lòng những kẻ có sở thích đi lang thang dưới mưa. Hạt mưa to như níu lấy đôi mi sụp xuống , chỉ muốn đánh 1giấc thật say cho quên đi cái không khí đầy hơi nước buồn tẻ. Cái sự buồn càng dài hơn đối với những ai đang có tâm sự. Tháng tám, mùa thu Hà Nội chứ ở xứ đất phương nam này thì chỉ có mưa và bão, lụt lội...

Nhớ ngày xưa, cách đây 5_6năm gì đấy, khi mình còn ở VTS, lần đầu tiên cô bé quái ghê (gái quê í) biết muì lội nước. Chèn đét ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ nó ra đến lúc ở dưới quê được gần 18năm nó nào có biết lụt lội là chi rứa. Vậy mừ vừa bước chân lên Xì Phố học có mấy hôm nó đã lội nước hơn chục bận. Tội nhất là cái cảnh mặc áo dài trằng lội sìn. Dì Ba thấy thương quá nên lấy xe đạp đẩy nó ra khỏi Cầu Ba Lai (chứ đi xe thì thể nào cũng phải chống chân, mà chống chân thì thế nào tối dzì cũng ngứa kinh dị). Vậy mà lại ko bực bội, chẳng than thở, mình chỉ cảm thấy tếu tếu, cứ tủm tỉm cười mãi mỗi lần được lội nước cống. Siêu tội là có 1ông chẳng hiểu vì sao cho luôn cái xe Cá viên chiên xuống cầu Ba Lai, hix hix, ai mà ăn thứ nì chắc khỏi siêu thoát... Ôi cái cầu Ba Lai và trường VTS, bao nhiêu là kỉ niệm đẹp mà mình ko biết hưởng.

ˆŠŒŽˆŠŒŽˆŠŒŽˆŠŒŽ

MƯA VẪN RƠI VÀ THỜI GIAN VẪN RÔI