Thứ Tư, 21 tháng 2, 2007

Vi em la co be!




Hôm nay, em lại để anh chờ, em biết anh mệt mỏi vì em, nhưng sức ì trong em vẫn bảo rằng : nếu yêu em thì anh phải có lòng kiên nhẫn, chỉ 1phút_1giờ mà ko chờ nhau được thì làm sao chờ nhau cả đời (nếu có thể,I hope so!). Lần này cũng như những lần khác, anh ngao ngán, đầy chán nản khi bước ra khỏi cổng nhà em. Em tiễn anh, lòng nặng rĩu như vừa đánh mất một vật quý. Tại sao ta ko nhường nhau 1bước, có phải em đang nói với chính mình, đang hối hận? 5năm ko đủ để ta hiểu nhau hay đã quá hiểu nhau để ko cần nói 1 lời xin lỗi? Em luôn vô lý cho rằng mình có lý và biện hộ rất khéo với những lý lẽ đanh thép. Anh luôn là người thua cuộc trong những trận đâú võ mồm, vì thế anh chẳng dại gì dấng thân sâu vào cuộc cãi vã với em. Anh chỉ im lặng, sự im lặng đáng sợ hơn cả những lý lẽ. Em ko van anh nói ra những gì trong anh, anh cũng chẳng nài em phải bộc bạch mọi tâm sự. Thế là chẳng có chiến tranh bao giờ giữa 2ngươì. Đôi lúc có những rạng nứt tưởng chừng ko thể hàn gắn, thế mà, mình lại cùng nhau vượt qua (còn hay hơn cuộc thi Vượt lên chính mình vì 2đưá Chung sức mà). Để rồi lại xích lại gần nhau thêm. Ôi , có phải là em đã yêu?