Thứ Ba, 2 tháng 10, 2007

October 03, 2007

CHÀO TÔI TUỔI MỚI!

Sinh nhật ko hoa, ko quà, ko bánh, ko người iu, ko lời chúc... nhưng cũng đáng để nhớ. Hôm nay, mình thêm 1tuổi, thêm 1năm để hòan thiện bản thân. Hơn hết, mình đang hạnh phúc vì những gì đã và đang có được. Và năm sau mình sẽ có được nhiều thứ hơn nữa để tự hào.

Ngày mai, giỗ cô Năm, thêm 1năm nữa để nỗi đau mất mát nguôi ngoai nhưng lại thêm 1năm để tưởng nhớ những gì đẹp nhất của cô.

Thời gian 1năm, 365ngày, ko thể dài hơn hay ít đi nhưng những gì tốt đẹp mà chúng ta thực hiện được thì có thể.

Chó, mèo hoang và hoa lan.

Hôm qua,vì mẹ cắt giảm biên chế bảo vệ nên phải tiễn bé Mi xù về nhà người khác. Nuôi nó hơn năm nay, cô nàng vốn tính nghịch ngợm, lém lỉnh, và chúa ở dơ, chẳng bao giờ đứng yên cho mình tắm được lấy 1giây. Nó cũng là đứa duy nhất dám xơi hồ điệp của mẹ. Vậy mà khi gặp cô chủ mới, nó sà ngay vào lòng người ta,tỏ vẻ thật ngoan hiền ngồi yên để họ mang đi. Mẹ bảo cho nó là đúng, đồ phản phúc ấy nuôi làm gì. Với lại làm sao chăm hết 5 em khuyển 1lúc được.

Mèo hoang, ban đầu chỉ có 1cô nàng có bầu. Sau vài tháng, bây giờ nhà mình trở thành nơi tập kết của chục con. Trời ạ, nó vào nhà người ta ăn vụn, đẻ con rồi chẳng chịu đi, đẻ được 1lần thì đẻ tới lần thứ 2...làm cả nhà đầy mùi ...hôi hám. Cả lũ bọn chúng nếu chỉ có thế thì cũng chưa gọi là quá đáng lắm. Đằng này, chúng lại bày ra chiêu đi thăng bằng trên giàn lan của mẹ, khiến cho cây lan nào cũng gãy đầu, gãy đọt, dập hoa. Điên nhất là cái mặt của con đầu đàn, trông thật gấu với 1cái bớt to đùng, 1vết sẹo xém nửa tai, đã vậy còn hay khoe nanh gầm gừ. Mẹ đòi nấu nước sôi tắm hết cả lũ.

Sau nhiều lần quy hoạch treo thì cuối cùng giàn lan của mẹ đã có hộ khẩu thường trú để trú mưa, tránh nắng, tránh cả sự phá hoại của lũ thú vật.