Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2006

I love fruit!




Chà hấp dẫn thật! Tự nhiên mình lại thèm quay trở về 2năm về trước, cả nhóm tổ 1 hay tổ 4 ở VOV cùng nhau tung tăng đi bộ cho nó ngộ lang thang hết các phố ăn hàng ở quận 5_nơi nổi tiếng về ăn chơi.Mấy quán ốc overnight là bãi đáp của giới sống về đêm, vũ trường, phố karaoke_Lê Hồng Phong+Sư Vạn Hạnh... Nhưng bọn SV nghèo nàn lạc hậu làm gì có đủ "máu" để thưởng thức cao lương mỹ vị đó chứ.Đơn giản là trái cây dĩa, mía gim, cóc ổi xoài... hay chỉ là chén chè 500đ VN thui nhưng sao nghe ngon lạ và có cái gì đó ấm áp, thú vị. Chẳng cao sang và đảm bảo vệ sinh ATTP. Như có hôm đang ngồi ăn thì bỗng nhiên từ đâu bất ngờ 1 chú chuột heo ( nói thế vì nó bự quá mạng mà) chạy xộc vào người, cả đám hết hồn nhưng lại cười thật tươi.


ÔI tuổi học trò lắm lúc nhớ lại vui thật. Mình lại muốn được đi học mãi, chả phải bon chen kiếm đồng lương làm công nhiều lúc vừa tủi vừa ấm ức ko biết rút vào đâu cho hết.


Mai lại là ngày 04/11_họp lớp 12 ở Võ Thị Sáu. Ko biết năm nay còn bao nhiêu người đi. Có đông hơn năm trước ko nhỉ? Ba lần họp lớp, mình đã đi được mấy lần? Mà lại đòi hỏi người khác đi đủ cả ba cơ chứ? Mỗi năm, đến ngày này, lòng mình lại bồi hồi, nhung nhớ, ...sến 1 cách khó tả. Lại có ước muốn điên rồ là được làm cô bé lớp 12 cấp sách đến trường. Trời ạ, trốn khỏi nanh vuốt của cô Võ Thu là sung sướng biết bao, tự dưng lại đòi chui vào hang hùm 1 lần nữa là seo? Chắc thế nào lũ bạn 12A13 cũng bảo thế. Thế là ba năm vắng đi Hằng, Hào_chuhôle và năm nay lại có mấy đứa đi nước ngoài, mấy đứa lấy chồng, mấy đứa ...  cũng chẳng biết được đang làm gì, ở đâu trên trái đất này. Có xa xôi gì đâu cơ chứ, mình cũng đang ở tại quận Bình Thạnh thôi, thế mà muốn đến thăm chúng mãi sao vẫn thấy ngập ngừng như đi gặp người xa lạ. Giá như là người lạ có khi mình ko phải bối rối đến thế. Tuy mình ko phải là người quá thua kém bạn bè, nhưng mình lại cảm thấy mặc cảm thế nào đấy khi tiếp xúc với bạn cũ. Những kỷ niệm của lớp 12, của năm khó khăn nhất trong cuộc đời mà mình muốn chôn vùi nhưng chưa bao giờ được. Có lẽ nỗi sợ hãi sẽ bị chế ngự khi mình dám đối mặt với nó.


Tháng 11, tháng đầy cảm xúc của tôi. Mình cần được chia sẻ bởi các bạn.