Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2007

Binh Duong pho co




Thứ sáu ngày 13, chả có gì xui xẻo lắm đến với mình (mặc dù mình có chuẩn bị tâm lý sẵn rùi). Chỉ có điều hơi bị quấy rầy 1tí tẹo bởi mấy nhân viên thu phí của Viettel mobile. Mình có bao giờ dùng quá 200.000đ/tháng đâu mà bị đòi nợ đến 450.000đ cơ chứ???Mà bị đòi đến vài ba lần tới tận nhà và chục cú phone hơn 5phút (chà đòi nợ kiểu này ko biết có lời ko chứ tiền xăng và tiền điện thoại hơi bị phí). Một ngày như mọi ngày, nhưng hôm nay mình rất nhớ đến lúc nhỏ.

6tuổi, mình và chị bé Tư lúc đó học lớp 5, hai người nắm tay dắt nhau đi đăng ký cho mình vào học ở tiểu học Lê Văn Tám. Thời xưa đó, mình mê nhất là chiều chiều ra bờ sông bắt cá lia thia, cá lòng tong... mang về thả vào hồ nước và tất nhiên bị la hoặc bị đòn vì tội nghịch nghợm. Ngày xửa ngày xưa ấy làm gì có công viên giải trí này nọ, chỉ lèo tèo vài ba công viên cây xanh với cái xích đu, cầu tuột thế thôi. Vậy mà cuộc đời vẫn đẹp sao. Trong khu phố tàu của BD (do mình nghĩ ra thôi) thì trẻ con đứa nào cũng bô bô song ngữ Hoa_Việt. Mà trường tiểu học của mình vốn trực thuộc bốn ban người Hoa của BD, lại được hưởng hồng ân của chùa bà Thánh mẫu thiên hậu vốn được rất nhiều lão bá tánh viếng thăm. Cứ nì háo ma riết rồi cũng quen dần, không hiểu từ bao giờ mình rất yêu thích tiếng Hoa, các bài hát tiếng Hoa. Tối tối, ở nhà của bác năm hột vịt lại tụ tập rất nhiều bạn bè lớn tuổi lại ca hát, ngâm thơ, đàm đạo bằng tiếng Hoa, mình là người Bông nên chỉ đứng nhìn từ ban công xuống mà nuốt lấy từng câu_chữ. Cái xóm nhỏ ấy cũng ngộ, ngoài người Hoa ra thì còn lại là Việt kiều hay là dân tiểu thương. Nhà nhà ai cũng có 1người là Việt kiều, đến anh chàng rửa xe mối ruột của mình cũng là Việt kiều nốt. Thế là có thêm 1ngôn ngữ mới rất thịnh hành ở xóm nhỏ này : Anh văn. Bạn học chung từ cấp 1 của mình ngoài Thảo,Ngọc và mình ra thì đứa đi theo diện đoàn tụ gia đình, đứa đi du học ... Mấy đứa bạn cởi truồng tắm mưa nay mỗi đứa 1phương chả có mấy đứa hay về xóm cũ và liên lạc với nhau . Chủ nhật này là đám cưới của Lâm, một trong số bạn cũ xì của mình. Thế là thêm 1 nhân vật bỏ cuộc chơi. Nói về cái sự cưới của đám bạn mà ngán ngẩm : người thì bị mẹ chồng đuổi về nhà mẹ đẻ luôn ngay khi sinh xong thằng cu đầu lòng, người thì sinh hai đứa ra đã già hơn má chồng, kẻ thì tay xách nách mang con nhỏ mà bỏ bê việc học, bỏ cả ước mơ và tham vọng, đứa may mắn hơn cưới chồng làm giám đốc thì sống cuộc đời cá chậu chim lồng... thật bi đát. Mình chả thích lâm vào tình cảnh ấy chút nào (mặc dầu đã bị dụ dỗ rất nhiều (^_^) hehe). 23 tuổi, còn quá trẻ để tự giam vào ngục tù. Trông người mà nghĩ đến ta, ko biết mình có sẵn dư nước mắt ko nữa. Thôi thì quay về xóm cũ, nơi mình sống từ lúc chào đời đến tuổi ô mai mơ mới rời khỏi. Ở nơi đó mình thích nhất là được ngắm ngôi nhà hát cũ kỉ gắn với nhiều kĩ niệm thời thơ ấu của mình. Nơi mà mình đi "coi cọp" những vở cải lương có các kép đu dây bay qua bay lại rất vui mắt. Nơi mà mình hay vào khóc lúc bị bắt nạt. Nơi có lối kiến trúc của pháp mà từ đó ước mơ trở thành kiến trúc sư lớn dần trong mình. Nơi mà mình hay cùng đám bạn trong xóm hay rủ nhau chơi trốn tìm. Nơi mà thế hệ cha, chú của mình hay ra tập đá bóng, đá giao hữu lúc chiều chiều. Nơi mà mình bắt đầu tập chạy xe đạp. Nơi mà cô năm mình thường bồng mình vừa đi dạo vừa ăn cơm. Nơi mà khi nhìn vào đó mình trông thấy tuổi thơ ùa về. Nơi mà ...Mình rất đau lòng khi thấy nó ngày càng xuống cấp, trở nên ẩm thấp, nhếch nhác do ko được sự quan tâm, bảo tồn . Không buồn sao được, ko giận sao được khi 1 công trình văn hóa bị bỏ quên trong sự tiếc nuối của biết bao con người được sinh ra và trưởng thành bên cạnh nó lại phải trông thấy nó chết dần hằng ngày. Nếu như mình có đủ tiền và quyền lực để sở hữu nơi này thì mình sẽ biến nó thành một nhà hát nguy nga, lộng lẫy, tấp nập người như thời hoàng kim của nó cách đây 15-20 năm.

À, quên, nơi ấy tên là rạp hát Thanh Bình, trên đường Hai Bà Trưng, tỉnh Bình Dương, đối diện với nhà cũ của mình đấy.