Thứ Hai, 29 tháng 1, 2007
Sang chom lanh @ --
Thứ Hai, 22 tháng 1, 2007
Ngay den toi!
Trưa,nắng,nóng,đói meo râu, D lại nhắn cho mình một tin ko mấy vui vẻ. Có một từ mất. Thế là người ấy đã ra đi. Mình từng nghĩ cái chết sẽ là liều thuốc tốt nhất cho người bệnh nan y, nhưng sau mình vẫn cảm thấy lòng rống trỗng, buồn tiếc cho một kiếp người. Tâm trạng u uất trong mình càng tăng lên dữ dội trong thời điểm này. Bóng chiều chiếu thẳng và mắt mình, mọi vật chói sáng, mông lung, xa xăm như ảo ảnh. Sau rán chiều, bầu trời tối hẳn lại nhanh chóng, cơ thể mình đang biểu tình đòi được nghỉ ngơi, tắm rửa cho sạch đi những bụi băm ko hay. Mình đang rất lo lắng, mình phải đi dự đám tang thôi, nhưng... lại rống trỗng, hụt hẫng. Mẹ anh ấy mất, nếu mình ko đến chắc chắn mình sẽ là người có tội. Còn nếu đi? Những hiểu lầm giữa hai người liệu có thể hóa giải? Sự thật là mình đã có lỗi. Tự trọng,cao ngạo, ích kỉ,... tại sao tôi lại làm tổn thương trái tim của một người đáng kính như thế? Để rồi mãi mãi ko bao giờ có được sự bình yên. Dù tôi ko yêu anh, nhưng...tôi vẫn phải có trách nhiệm với tình cảm ấy. Đã qua rồi cái thời tôi luôn coi trọng chân lý: mình ko bao giờ phải chịu trách nhiệm về tình yêu của người khác. Tôi đã làm cho những người quý mến tôi nhất phải bỏ chuộc, họ chán nãi vì tôi ko để họ hiểu được mình. Đúng là 1 cô bé kiêu căng,nông nỗi. Và điều gì làm cho tôi thay đổi nhiều đến thế? Hay tôi đã trở thành người lớn? Mọi người trong gia đình Việt Nam đều cho rằng chỉ có người lập gia đình rồi mới trưởng thành, thế thì tôi có là người lớn đâu?Tôi vẫn thích mình trẻ trung, nhí nhảnh, thế mà sao tôi cứ mãi phân vân về những việc nghiêm túc đau đầu này?
Dù sao thì tôi cũng sai, hết sức bậy. Và bây giờ thì được nhẹ lòng hơn khi nói ra điều ấy. Còn bậy như thế nào thì... hic hic, ko bao giờ nói ra được.
Thứ Năm, 18 tháng 1, 2007
Mùa đông đã đi qua
Việt Nam vào chớm xuân, còn ko đầy một tháng nữa là tết nguyên đán. Mọi người háo hức chuẩn bị cho ngày lễ linh thiêng nhất của dân tộc. Trẻ nhỏ thì xúng xính áo mới, bọn thanh niên choi choi thì nhấp nhỏm những chuyến đi chơi, người lớn thì chạy ngược xuôi lo tiền tiêu tết.Các bà các cô nội trợ lại cuống lên vì hàng giảm giá, thức ăn ngon... Ai nấy mệt bởi hơi tai với tính toán riêng của mình. Không khí và không gian chộn rộn ngày tết thật náo nhiệt. Chà, lại một mùa ăn nên làm ra cho mình. Tết chỉ có 3ngày, nhưng mình lại được hưởng lợi đến 3tháng. Và chợp giật mình vì ko biết trên đất nước còn nghèo nàn lạc hậu này có bao nhiêu người lấy Tết ra để rục lợi như mình? Để ăn chơi thoải sức 3 ngày mà có nhiều đánh đổi quá, như vậy có đáng ko? Có lẽ mình ko nên có ý nghĩ so sánh thô thiển như vậy đối với sự linh thiêng của ngày tết, nhưng...giá như mọi người biết tiết kiệm một chút để lo cho những thời khắc khác trong cuộc đời mình, lúc thiếu thốn chẳng hạn, hay vĩ đại hơn là góp một ít gì đó cho những người nghèo khổ. Mình nói nghe hay nhỉ? Mình cũng là người Việt Nam, một sự thật đã rồi, vậy mình có sắm sửa phung phí ko? Hì, 1 câu hỏi lớn ko lời đáp!
Ngày mai, một ngày thứ bảy bận rộn với thi cử thế mà hôm nay mình vẫn có sức tám những điều vô thưởng vô phạt, quả là điếc ko sợ súng thật. Chân thành mà nói thì mình cũng đã quá chán ngán cái cách quản lý sinh viên kiểu quan liêu bao cấp quá rồi. Ko biết bao giờ tức nước vỡ bờ nữa. Nhưng chắc sẽ ko có chuyện đó xãy ra_hi vọng thế! Nếu ko biết đâu mình lại có một khoảng thời gian gậm nhấm nỗi đau bị trù dập one more time! Đừng tưởng các cơ quan thông tấn báo chí tuyên truyền là luôn luôn đại diện cho sự thật, danh dự, chính kiến, tri thức, dân chủ nhé. Cơ quan nào cũng do con người điều kiển, mà con người thì muôn hình vạn trạng ko sao nắm bắt được 100%, may lắm là 50% thôi. Khi mình đi thực tập đã ko ít lần bị các đàn anh đàn chị dạy cho phương pháp BÁN ĐỨNG 1 cách điêu luyện. Chi tiết thì miễn bàn, hãy để cho ngày ấy lụi tàn trong mình. Hôm trước đọc Entry của Hạnh post lên, mình dào dạt cảm xúc muốn ca thán cùng Hạnh, nhưng hôm nay nghĩ lại, mình lại thấy cái sự đời_nhất là ở các cơ quan báo chí lắm ma nhiều trò quỷ quyệt, mình chỉ biết câm nín. Hic hic. Mình từng có 2 hoặc nhiều hơn cơ hội vào làm việc ở một cơ quan báo chí lớn. Thế mà, mình lại cho nó qua một cách bình tĩnh_nghĩa là makeno. Có nên chăng giành lấy vị trí mà mình ko thích hợp để rồi phải cam chịu dằn vặt cả đời. Đúng là mình ngốc thật, thời buổi mà Ghế thì ít_Đít thì nhiều, lấy đâu ra lắm cơ hội cho mình ỏng eo. Một suất để vào đài truyền hình của một tấm bằng trung cấp là biết bao đồng tiền bát gạo đấy. Tại sao mình keo kiệt thế? Tiền để mua quan mua tước là Tiền_tư bản_có thể sinh ra tiền_tư bản khác mà mình lại bỏ đi một cơ hội đầu cơ siêu lợi nhuận.. Trong khi đó thì mình lại ko tiếc tiền để trả những khoảng học phí cao ngất của mấy trường đại học cùng lúc? Mâu thưẫn thật, cùng một lúc lại có cả keo kiệt và phung phí trong bản thân mình. Ôi, một chiếc ghế nặng bao nhiêu mà trong lòng mình phải so đo như vậy? Hay mình chưa đủ chín để hiểu được sống trên đời này cần có tiền, để làm chi_Để cho gió cuốn đi.
Dù sao thì mùa đông cũng đã qua, băng giá trong trái tim mình cũng đã tan. Bây giờ mình rất sẵn sàng để đón một mùa xuân với nhiều thách thức mới, dù phải bắt đầu lại từ con số không: ko bằng cấp, ko nghề ngỗng, ko đạt được kế hoạch 5năm lần 1...
Chào mùa xuân! Chào những người bạn của tôi!